Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 355 - Chương 355. Ứớc Cơ Giáp Thi Đấu Xếp Hạng

Chương 355. Ứớc cơ giáp thi đấu xếp hạng Chương 355. Ứớc cơ giáp thi đấu xếp hạng

Mạnh Lạc nhìn bộ dáng bọn họ chuyện trò vui vẻ, nhăn chặt mày, “Sao ngươi lại theo chân bọn họ?”

Trần Bình hít sâu một hơi, nhìn thẳng Mạnh Lạc: “Phó đoàn trưởng, ta định đổi xã đoàn.”

“Người anh em đủ mạnh mẽ! Ta thích!”

Hoắc Xuyên vốn đang nhìn Trần Bình không vừa mắt, thấy hắn dứt khoát như vậy, vui sướng cho hắn một cái ôm.

“A, đây là ở Cửu Tiêu của chúng ta kiếm đủ tích phân, liền cảm thấy không còn giá trị lợi dụng sao?”

Mạnh Lạc đầy mặt không ngờ, châm chọc Trần Bình.

Hắn đã sớm nhắc nhở Ngô Kim, Trần Bình người này nội tâm quá nhiều, cần đề phòng một chút, quả nhiên đã lộ ra đuôi cáo.

“Nha a, ngươi cũng không nghĩ là do tòa miếu nhỏ Cửu Tiêu kia của các ngươi không thể chứa được đại thần sao? Ai đi hay không đều là sự tình đặc biệt bình thường đi?”

“Không đổi xã đoàn, chẳng lẽ đi theo các ngươi cùng nhau lặn xuống?”

Hoắc Xuyên liền nhìn không được người khác ở trước mặt hắn khích bác, ngoài miệng không có kiêng nể đáp lại.

Mạnh Lạc hừ lạnh một tiếng, “Trần Bình, Ngô Kim đoàn trưởng đã biết, ngươi tự giải quyết cho tốt, đến lúc đó ngươi đừng lại tới cầu xin chúng ta.”

“Ai A, chúng ta sợ muốn chết……”

Hoắc Xuyên hướng hắn huýt sáo, vừa chuyển đầu nhìn thấy sắc mặt Trần Bình có chút tái, trượng nghĩa ôm lấy vai hắn nói:

“Yên tâm đi, có anh Hoắc của ngươi ở đây, dù trời có sập xuống thì vẫn còn có anh Vân đỡ, không có việc gì.”

Trần Bình nhìn cái tay hắn đáp trên vai, ban đầu còn có chút cứng đờ, mặt sau liền chậm rãi thả lỏng lại.

Lên lớp xong liền đi làm thủ tục rút khỏi xã đoàn, Ngô Kim đứng ở sau bàn, ngoài cười nhưng trong không cười.

“Trần Bình, thật sự nghĩ kỹ rồi sao?”

Trần Bình nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, ánh mắt kiên định, “Vâng, cảm ơn Ngô học trưởng đã chiếu cố cho tới nay, sau này……”

“Không cần!”

Thao tác tay của Ngô Kim cực nhanh, thập phần quả quyết đá hắn ra khỏi đoàn đội.

“Vân Mạt……”

Vân Mạt mang theo người đi trở về, vừa sắp bước ra khỏi cửa, Ngô Kim gọi nàng một tiếng.

Nàng cười xoay người, “Ngô học trưởng có gì chỉ giáo?”

“Chỉ giáo cũng không dám nói, không biết xã đoàn Phồn Tinh của các ngươi, có dám so đấu cùng Cửu Tiêu của chúng ta hay không?”

Trần Bình sau khi nghe được, chua xót chớp chớp mắt. Hắn đã biết, lấy mức độ độ lượng của Ngô Kim, không dễ dàng cho qua như vậy.

“So cái gì?”

Vân Mạt thực tùy ý dựa lưng vào khung cửa, tay trái nhét ở trong túi quần, tay phải chuyển động tiền xu, mũi chân còn gõ gõ một chút.

“Thi đấu xếp hạng Tinh tế vương giả, các ngươi hẳn đều quen thuộc đi? Đánh một hồi, dám không?” Ngô Kim khiêu khích cười.

Mặt Lưu Dược đều mau đen: “Điều tra viên của Ngô học trưởng nhất định là một nhân tài.”

Chiến đội tinh tế vương giả của bọn họ đã từ A giảm xuống C, không phải là rõ rành rành ức hiếp người sao?

Ngô Kim lạnh lùng ngẩng đầu: “Không cần khen ta. Chỉ hỏi ngươi, có dám không?”

Vân Mạt không thèm để ý: “Có cái gì mà không dám? So như thế nào? Nói ta nghe một chút xem.”

Ngô Kim hừ lạnh: “Nếu là tỷ thí của xã đoàn, tự nhiên đua thực lực toàn đoàn. Xã đoàn của các ngươi có hơn 50 người, tất cả đều đi lên, chiến cơ giáp! Đồ tự trang bị!”

Lâm Phàm Thành nghe đến đó, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Xã đoàn Cửu Tiêu nhân số hơn một ngàn, xã đoàn bọn họ mới có 50.

Cơ giáp chiến 50 VS 50, đối phương tinh binh lương tướng đông đảo, mà bên trong 50 cá nhân của bọn họ, có không ít người chỉ có thể làm nhân viên hậu bị.

Huống hồ ai cũng biết, thể năng của Vân Mạt, chỉ có thể khiêng được cơ giáp trinh sát.

Ngô Kim thật đúng là giỏi tính kế, chỉ sợ là đã ủ mưu lâu rồi đi.

“Sợ sao?” Ngô Kim khiêu khích nhìn bọn họ.

Người của xã đoàn Cửu Tiêu đã xúm lại không ít, đối với bên này chỉ chỉ trỏ trỏ.

“A”, Vân Mạt cúi đầu, chậm rãi cười ra tiếng.

“Nếu là tỷ thí, dù sao cũng phải có chút tiền cược đi?”

“Xã đoàn chúng ta dùng một ngàn tích phân làm tiền đặt cược, cùng với quyền tuyển dụng người mới của năm sau! Nếu chúng ta thua, năm sau xã đoàn Cửu Tiêu sẽ đem toàn bộ danh ngạch chiêu sinh nhường cho các ngươi. Đồng dạng, các ngươi thua cũng vậy……”

Ngô Kim tin tưởng mười phần, há mồm liền tới, lợi thế khá có lực hấp dẫn, chỉ sợ bọn họ không cắn câu.

Vân Mạt: “A, đại khí! Được, ta đáp ứng ngươi!”

Ngô Kim rõ ràng hơi sửng sốt, hắn cho rằng đối phương ít nhất sẽ đảo mắt một chút, đưa ra chút điều kiện có lợi hơn cho bên họ, không nghĩ tới người này lại dứt khoát như vậy? Chẳng lẽ đã có chuẩn bị ở phía sau sao?

“Chúng ta thống nhất, ngày mai sẽ đưa ra danh sách thành viên xã đoàn tham gia tỷ thí”.

Ngô Kim bổ sung một câu, ngăn chặn khả năng bọn họ lâm thời đi kéo cao thủ nhập đoàn.

Vân Mạt đã xoay người, đưa lưng về phía bọn họ phất phất tay.

Nam nhân này thật không đại khí, đáng giá để nàng nói chuyện sao?

Trong phòng, Ngô Kim cùng Mạnh Lạc hai mặt nhìn nhau.

“Nàng lại có thể đáp ứng luôn?”

Ngô Kim nhíu mày: “Ta cũng cảm thấy không dám tin tưởng, nhưng chuyện này là Mễ học muội an bài, hẳn là không có vấn đề gì lớn mới đúng.”

Mạnh Lạc ngồi trên ghế, mở một phần báo cáo phân tích ra.

“Mễ học muội đã tìm người phân tích mấy đại chiến trường mà nàng đã tham gia, làm nghiên cứu tường tận phong cách cùng chiến thuật của nàng.”

“Không thể không nói, người này thật sự rất tà môn.”

Ngô Kim híp mắt, tay phải vuốt cằm, “Là rất tà môn, nàng am hiểu chỉ huy, giống như đặc biệt am hiểu chỉ huy thực chiến bằng trang bị vũ khí hiện đại, hơn nữa vận khí còn cực tốt.”

“Vận khí cũng là một loại thực lực, khó mà nói nàng là vận khí tốt, hay là đã ở dưới tính kế của bản thân nàng”, Mạnh Lạc nói.

“Không sai”, Ngô Kim gật đầu.

Hai người lại cẩn thận cân nhắc khả năng phát sinh nguy hiểm, bàn luận việc Vân Mạt luôn đưa ra chiến thuật rất đúng thời cơ, nhìn qua cũng không có lỗ hổng gì.

Đầu tiên, không thể cho nàng cơ hội phát huy tác dụng mồm mép, cho nên nhân số không thể nhiều.

Tiếp theo, nhược điểm của nàng là ở thể năng, vậy kéo nàng tiến vào cơ giáp chiến, hao hết thể năng của nàng.

Lại lần nữa, thành viên của bọn họ so le không đồng đều, cho nên đối chiến tinh tế vương giả trăm người, chính là một mâm đồ ăn thích hợp nhất đối với nàng.

---

Trần Bình đầy bụng tâm sự, vài lần muốn nói lại thôi.

“Ta nói người anh em, ngươi đừng như vậy, giống như cô vợ bé nhỏ vậy”, Hoắc Xuyên chụp hắn một cái.

Lâm Phàm Thành: “Đúng vậy, ngươi không thấy cái vị chỉ có thể khiêng nổi cơ giáp trinh sát kia cũng chưa khẩn trương gì sao? Chắc chắn là không có việc gì.”

Lưu Dược: “Dù cho nàng có khẩn trương, không phải vẫn còn có các anh em đây sao? Sau này sẽ khiến cho ngươi được kiến thức đến, bộ dáng cơ giáp trinh sát bạo bọn họ……”

Trần Bình:…… Các ngươi tâm lớn như vậy, thật sự tốt sao? Ngoại trừ vị thiếu chủ “Mười thiếu một” ở Tinh Võng kia, đã ai gặp qua cơ giáp trinh sát có thể chơi được với cơ giáp cận chiến cùng trọng trang hay chưa?

Sắp đến giờ cơm trưa, bọn họ một bên đi đến nhà ăn, một bên nói chuyện phiếm.

Đi đến một nửa, “Tích……”

Trí não của Vân Mạt, Hoắc Xuyên đồng thời vang lên, hai người cúi đầu, là Tiêu Nam.

Tiêu Nam: “Bọn họ đã ra tay, kết quả điều tra đã chuyển đến cơ quan tư pháp, hiện tại bắt đầu đi theo trình tự tư pháp.”

Hoắc Xuyên cùng Vân Mạt liếc nhau, ngầm hiểu. Nhìn dáng vẻ, đây là tính toán đua nhân mạch.

Vân Mạt ngẩng đầu, nói với mọi người: “Uy, các ngươi ăn cơm đi, chúng ta có chút việc đi ra ngoài một chút.”

Hoắc Xuyên chỉ vào Trần Bình, vỗ Lâm Phàm Thành: “Chiếu cố tốt người anh em của ta, cuối tuần đi ăn gà thần tiên”.

Lưu Dược: “Hai ngươi đến tột cùng có chuyện gì vậy?”

Lâm Phàm Thành: “Ba đây không tiếp thu được giấu giếm, ta cũng phải đi xem các con!”

Vân Mạt: “Thật sao? Đi sườn núi Hải Độ?”

Lưu Dược cùng Lâm Phàm Thành nháy mắt lui về phía sau, khom lưng vươn tay phải: “Mời ngài…… Đi mạnh khỏe…… Không tiễn nha”

Bình Luận (0)
Comment