Thời tiết có hơi chút lạnh, Vân Mạt theo bản năng dựng cổ áo lên.
Hoắc Xuyên không chút để ý nghiêng đầu nhìn Vân Mạt, có chút biệt nữu đi đến phía trước nàng, gió Tây Bắc từ phía trước mặt thổi tới hất cho tóc hắn bay rối loạn.
Ngay khi hai người đi đến cổng trường, Trương Minh Phong nhiệt tình hướng Vân Mạt vẫy tay, cười đưa cho nàng một cái ly: “Bảo vệ cửa đệ nhất” mấy cái chữ to chói lọi sáng mù mắt chó của hai người.
“Trời lạnh!” Trương Minh Phong là người không nói nhiều lắm.
Không nghĩ tới cái ly có chút qua loa này, hôm nay tới tới lui lui đã đổi nước thật nhiều, không phải nước lạnh, mà là tâm quá nóng.
Hoắc Xuyên buồn cười trêu chọc nói: “Ngay cả bảo vệ cửa cũng đã là người của ngươi rồi sao?”
Vân Mạt gật đầu: “Tứ hải cửu châu đều là anh em, thiên địa căn nguyên là một nhà.”
“Khụ khụ” Hoắc Xuyên bị nàng nổ cho thương tích đầy mình, thiếu chút nữa không thở nổi.
Lúc này tuy rằng vừa mới khai giảng không bao lâu, bọn học sinh có chút tan nát cõi lòng, bác gái ở nhà ăn tay vẫn run run chưa có chữa khỏi.
Hơn nữa lúc này đúng là chó nhà giàu nhiều, xe huyền phù qua lại thường xuyên ở cổng trường, ta mời khách, ngươi mua đơn, sinh hoạt lại bắt đầu.
Hoắc Xuyên gửi thông tin cho tài xế, cùng Vân Mạt đứng song song chung một chỗ chờ đợi.
Chỉ trong chốc lát, một nam nhân xa lạ sau khi vòng vài vòng đi lại đây, hắn ngẩng đầu nhìn nhìn mặt bọn họ, lại cúi đầu nhìn nhìn ảnh chụp trên trí não.
“Xin chào ngài, lần đầu gặp mặt, mong được chiếu cố nhiều hơn”, nam tử xa lạ khiêm tốn nói.
“Chào ngươi”, Vân Mạt ngẩng đầu, trong thâm tâm thầm nói Hoắc gia thật chú ý, trời đang gió to, nhưng tài xế lại không chút cẩu thả như vậy.
“Trời có chút lạnh, xe ngừng ở bên kia, thiếu gia, mỹ nữ xin theo ta đến đây đi”, nam tử mặc đồ đen thập phần lễ phép chỉ chỉ phương hướng cách đó không xa, nâng bước muốn dẫn hai người đi đến.
Hoắc Xuyên trước sau cảm thấy có hơi chút không thích hợp.
Vừa nãy tài xế Giang Hải Đào có nói đang ở bên ngoài làm việc, an bài cho hắn một người khác lại đây, nhưng từ khi nào bắt đầu gọi thiếu gia, dĩ vãng giống như không phải gọi như vậy.
Vừa đi vừa cân nhắc cảm giác không hài hòa này là từ chỗ nào tới, liền đã đến bên cạnh một chiếc siêu xe.
Bước chân Vân Mạt hơi khựng lại, chiếc xe trước mắt này -nếu nó còn gọi là xe mà nói- quả thực đang dùng chính ngoại hình độc đáo của mình, nói cho mọi người, “Ta có tiền, ta siêu có tiền! Ta có tiền không chỗ tiêu!”
Cửa sổ, nếu nàng không nhìn lầm, đó là làm từ Tử Tinh đi? Tử Tinh lớn như vậy, còn là nguyên kiện hoàn chỉnh, Vân Mạt lần đầu tiên thấy.
Lấy thẩm mỹ của nàng tới xem, chỉ có thể ra một cái kết luận, giá trị của chiếc xe này đủ mua một cái thư viện của trường học bọn họ.
Vân Mạt tấm tắc nói, “Ta nói Hoắc thiếu gia, ngươi có phải đem kim loại quý hiếm đều đặt lên chiếc xe này hay không? Chiếc xe này ngươi cũng dám lái ra tới? Không sợ bị người ta đánh cướp sao?”
Hoắc Xuyên cũng là vẻ mặt hoang mang: “Đây không phải xe nhà ta!”
Lúc này, nam tử áo đen đã mở cửa xe ra, trầm thấp nói, “Hai vị, xin mời!”
“Từ từ, ngươi có phải đã nhận sai người hay không?” Hoắc Xuyên nghi hoặc đánh giá tài xế. “Ngươi có nhận thức ta hay không?”
Nam nhân lắc lắc đầu, tiếp theo click mở trí não ra, chỉ vào bọn họ xác nhận lại lần nữa: “Vân Mạt?”
Nhìn thấy biểu tình giật mình của bọn họ, nam nhân thập phần tin tưởng giải thích, “Tiên sinh Akbar phái ta tới đón Vân tiểu thư.”
“Akbar nào?”
Vân Mạt nhíu mày suy tư, chính mình hiện tại nổi danh như vậy sao? Người bạn thổ hào như vậy nàng không nên không nhớ được nha.
Nam nhân có chút giật mình: “Vân tiểu thư tựa hồ đã quên mất?”
Vân Mạt chắc chắn lắc lắc đầu: “Không quen biết, có lẽ là hắn nhớ lầm”
“Akbar tiên sinh là người đại diện của gia tộc Kossa ở Liên Bang, hội đấu giá Mobis mà ngài đã tham gia, chủ sự chính là ngài ấy. Ngài ấy là …bạn của Hướng Hoàng, bạn học của ngài đã đi đến ghế lô của ngài ấy.”
Chữ “bạn” trong miệng nam nhân nói cực kỳ miễn cưỡng, hiển nhiên, người có thể coi như bạn của Akbar, cực ít. Cái người tên Hướng Hoàng này, tựa hồ cũng không đúng quy cách.
Vân Mạt bừng tỉnh đại ngộ: “Nga”.
Là vị thổ hào kia, là người đoạt hộp đen cơ giáp cùng nàng, nghe nói không đắt không mua.
Nam nhân áo đen đối với phản ứng của nàng có chút giật mình, hoàn toàn không phải phản ứng của một người bình thường khi nghe đến gia tộc Kossa.
Khách nhân của Akbar quả nhiên không giống với người thường!
Trách không được Akbar phân phó, yêu cầu phải lễ phép mời nàng tới.
Nam nhân áp xuống nghi hoặc trong lòng, tiếp tục giải thích: “Là thế này, Vân Mạt tiểu thư, Akbar tiên sinh có thành ý mời ngài cùng ăn một bữa tối, hiện tại đều đã chuẩn bị tốt, khẩn cầu ngài vui lòng nhận lời!”
Sớm có dự mưu? Vô duyên vô cớ mời nàng?
Đôi mắt Hoắc Xuyên thâm một chút, đứng ở bên cạnh nói: “Ngại quá, nàng đã có hẹn cùng ta!”
Vân Mạt ban đầu cũng không tính toán đi, ít nhất trước khi thăm dò rõ ràng chi tiết, nàng không có ý tưởng gặp người xa lạ.
Không đợi nàng nói lời cự tuyệt, trí não đã vang lên.
Vân Mạt nhìn tài xế, lại nhìn dãy số tất cả đều là 8 kia, chần chờ một chút vẫn ấn nghe.
Vân Mạt phán đoán: “Akbar tiên sinh?”
Akbar cảm khái: “Không hổ là Vân Mạt, Randy thua ở trên tay ngươi, thật sự không oan.”
Vân Mạt kéo kéo khóe miệng: “Trên hội đấu giá Mobis, đã được ngài chủ trì lên tiếng, ấn tượng khắc sâu, xin hỏi có chuyện gì sao?”
Akbar sang sảng trả lời: “Có chút mạo muội, là như thế này, nghe nói Vân tiểu thư là cao đồ của giáo sư Chu, đối với cổ y rất có nghiên cứu, ta đối với lĩnh vực này cũng có nồng đậm hứng thú, chẳng biết có thể vui lòng tham thảo một chút hay không?”
Trên video, Akbar mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, biểu tình bễ nghễ thường ngày có chút chân thành tha thiết.
Akbar lời nói ngắn gọn, khí tràng lại có tính áp đảo làm người vô pháp cự tuyệt.
Vân Mạt chớp chớp mắt, nửa nói nửa giỡn: “Ngươi nghe ai nói?”
Akbar bật cười, nói tiếp: “Nói như vậy không có tiện lắm, không biết Vân tiểu thư có thể vui lòng nhận lời ăn chung một bữa tối hay không?”
Vân Mạt thực xin lỗi trả lời: “Thực xin lỗi, ta có chuyện rất trọng yếu. Hơn nữa ta chính là một học sinh, tin tưởng bằng danh hào của gia tộc Kossa, chỉ cần Akbar tiên sinh muốn, toàn đế quốc ngân hà sẽ có vô số y giả muốn đánh vỡ đầu.”
Đáy mắt Akbar hiện lên tia giảo hoạt, tính sẵn trong lòng hỏi: “Vân tiểu thư, như vậy đi, nếu ngài nguyện ý tới giao lưu, ta nguyện ý chi trả một trăm vạn tinh tệ coi như thù lao!”
Lời này vừa ra, là người bình thường liền càng không nghĩ đi.
Hoắc Xuyên nhăn chặt mày, hướng về phía Vân Mạt lắc lắc đầu.
Gia tộc Kossa không phải thiện tra, lần này không thể hiểu được, là Hồng Môn Yến này hay là Hồng Môn Yến kia?
Vân Mạt hướng về phía màn hình nhướng mày, không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý: “Nga?”
Hoắc Xuyên quát khẽ một câu: “Vân Mạt!”
Vân Mạt hướng hắn làm ra cái thủ thế tạm thời đừng nóng nảy, tiếp tục dò hỏi: “Akbar tiên sinh chỉ sợ không phải muốn giao lưu cổ y gì đi?”
Akbar thoải mái cười to nói, “Ngươi quả nhiên là một diệu nhân, ta thích cùng người thông minh giao tiếp, 500 vạn tinh tệ tán gẫu một chút, chúng ta giao làm bạn như thế nào?”
Vân Mạt đối với số tiền này có chút khịt mũi coi thường, hỏi: “Ngươi có bệnh đi?”
Không khí nháy mắt đông lạnh lên, lại có thể dám bất kính với thượng vị giả của gia tộc Kossa, quả thực không biết điều!
Nam nhân mặc áo đen bên cạnh đảm đương tài xế, cơ bắp đã căng chặt, chỉ chờ Akbar ra lệnh một tiếng, liền phải cho nàng đẹp mặt, rốt cuộc lấy thực lực của gia tộc Kossa, Vân Mạt thậm chí không bằng một con kiến.