Ngô Kim đã không thể bình tĩnh, đây không phải kết quả nghiền áp mà hắn muốn.
Mười chiếc cơ giáp đuổi theo mông Hoắc Xuyên lại đây, trong một mảnh nội thành nhỏ hẹp triển khai hỗn chiến kịch liệt.
Chẳng qua kiêng dè Lưu Dược, một bộ phận nhỏ người lựa chọn tấn công từ xa, một bộ phận khác phối hợp tiến đến gần.
Vân Mạt bớt thời giờ phóng bắn lén, “Phanh…… Phanh……”
Không biết nàng làm như thế nào nhắm chuẩn, mỗi phát súng đều bắn trúng yếu hại.
Cơ giáp đối phương không có khả năng phòng ngự cường hãn như cơ giáp màu đỏ săn đao của Mạnh Lạc, trong giây lát đã mất hai đầu người.
Nhân số chênh lệch bị cào bằng, cảm giác nguy cơ đè trên đỉnh đầu người Phồn Tinh phai nhạt không ít.
“Mẹ kiếp, nàng như thế nào làm được!” Có nam sinh bị bắn trúng, phẫn nộ trừng mắt nhìn vị trí này.
“Chú ý, nàng tấn công từ xa rất lợi hại, Lý Bình kéo gần khoảng cách, chuẩn bị cận chiến!”
Ngô Kim cũng rời khỏi thành Vân Lạc, tiếp đón đoàn đội hướng tới vị trí này.
Nếu đối phương đã sáng tạo ra điều kiện hỗn chiến, sao có thể không tiến lên tiếp đón được, đỡ phải phân tán khắp nơi để tìm người.
Vân Mạt nhìn chằm chằm phương hướng của đối phương, vọt đến bên cạnh Hoắc Xuyên, rút ra cự kiếm sau lưng hắn, “Ta mượn một chút!”
“Ầm……” Một tiếng vang lớn, nàng theo xung lượng trượt mấy bước về sau mới khó khăn lắm ngừng lại.
“Hừ”, học sinh đối diện nhếch khóe miệng, “Thật cho rằng chính mình là Minh Hà sao? Còn định đua cận chiến!”
“A, Lý Bình, tốc độ này của ngươi quá chậm, ngay cả một tên da giòn cũng không thể một lần là bắt được!”
Bên cạnh, đội viên Cửu Tiêu một bên tránh né đạn dược công kích tầm xa của Phồn Tinh, một bên bớt thời giờ trêu chọc đồng đội của chính mình, rõ ràng không có ý tứ đem người để ở trong mắt.
Lý Bình nháy mắt nổi giận, “Ngươi mẹ nó đứng nói chuyện không đau eo, ngươi giỏi ngươi tới đi!”
Người nọ vô pháp lý giải áp lực mà Lý Bình gặp phải, cái loại cảm giác này, căn bản không phải sảng khoái khi nghiền áp, mà là một loại áp chế, một loại áp chế mà dù cho ngươi vô luận công kích góc độ nào, đều sẽ bị tính toán không bỏ sót.
Thứ duy nhất mà hắn có thể trông cậy vào, chính là độ cứng rắn của cơ giáp chính mình.
Lý Bình cưỡng chế lửa giận, giơ cự kiếm lên chuẩn bị tiếp tục đánh sâu vào.
Bỗng nhiên cảm thấy một cỗ sợ hãi, khóe mắt dư quang nhìn đến, mũi kiếm của đài cơ giáp trinh sát kia rũ xuống, đầu gối hơi cong, nện bước quỷ dị, nhanh chóng lóe đến bên cạnh đồng đội.
Trường thương của đồng đội Cửu Tiêu đâm ra tới, Vân Mạt một tay giữ chặt, kéo lại, người đi theo mượn lực bay lên, lại lần nữa rơi xuống, chính là chân đá liên tiếp như tia chớp.
Bộ kiện cứng rắn nhất của cơ giáp trinh sát—— chân!
Tên đồng học Cửu Tiêu kia nháy mắt bị đá văng, lại bị đuổi theo sát, từ một góc độ khác đạp trở về, trở thành một người bay hoàn mỹ trên không trung.
Khu vực hai người đối chiến, hình thành một khối chỗ trống.
Võ Đang kiếm, Thiếu Lâm côn, móc, treo, điểm, chọc, chém, lia, đá Vân Mạt đem cơ giáp chơi đến uy vũ sinh phong.
“Mẹ kiếp!”
“Mẹ kiếp!”
“Lầu trên đừng mẹ kiếp nữa, mau mau phân tích đi!”
Trên Tinh Võng lại là một làn đạn, “Mẹ kiếp, sao lại có thể làm được như thế!”
“Ai tới nói cho ta, tỷ lệ đồng bộ cao bao nhiêu mới có thể làm được tới trình độ này?”
Vân Mạt không có chút nào dừng lại, nàng cũng không ham chiến, thân ảnh bỗng nhiên xuyên qua vô số cơ giáp, thường thường bắn lén.
“Phanh……”
“Mẹ ơi, cuốn lấy nàng cho ta!”
Đội viên Cửu Tiêu bị quấy rầy đến mồ hôi đầy đầu, còn không tìm thấy người, mấu chốt là, khả năng công kích của người này quá mạnh, vô pháp biết trước, trơn trượt như cá chạch.
Chuyên chọn thời điểm người khác đang đánh nhau kịch liệt tiến lên, Lý Bình tức đến ngứa răng, nếu không phải nàng, Hoắc Xuyên đã sớm bị hắn bắt lấy.
“Ta cũng không tin!”
Hai đội viên Cửu Tiêu đối diện lẫn nhau, đánh ra thủ thế mà chỉ bọn họ mới hiểu.
Cơ giáp cận chiến kiêng kị nhất là ở dưới tình huống không kéo gần khoảng cách, đụng tới công kích tầm xa. Mà cơ giáp viễn trình chán ghét nhất là khi nã pháo tao ngộ tập kích bên người.
Một đài trọng trang, một đài Minh Hà phối hợp, một xa một gần, chuẩn bị vây bắt Vân Mạt.
Nện bước Vân Mạt bỗng nhiên tới, hướng tới trọng trang.
“Tưởng so tốc độ, đã hỏi ta chưa?”
Hoàng Hâm từ phía sau đuổi theo, cự kiếm vẽ ra dòng khí bá đạo, động cơ đẩy đến lớn nhất, súng chùm tia sáng trong tay thậm chí điên cuồng bắn phá, muốn bám trụ nện bước của Vân Mạt.
Chỉ cần bám trụ nàng, đạn dược trọng trang cọ nàng một chút, liền đủ để bị loại trừ.
Nhưng mà hắn đã nghĩ quá đẹp, Vân Mạt nâng súng, “Phanh” một tiếng, theo phản lực lui đi ra ngoài.
“Định chiếm tiện nghi của chỉ huy chúng ta, ngươi đã hỏi qua ý kiến của ta chưa?”
Là Hoắc Xuyên! Hắn “Leng keng leng keng” liên tục xuất kích, binh khí đánh nhau, Hoàng Hâm bị chắn phía sau.
“Rẹt……” Pháo ống của Hoàng Hâm đã chớp động ánh sáng nhạt, người lại ngã xuống.
Diệc Lương ở phía sau hắn làm ra động tác rút kiếm, “Giết một tên thôi mà cũng chậm như vậy!”
Hoắc Xuyên:……
Hắn nghiêng đầu nhìn sáu gã đồng đội của chính mình, nhất kiếm bổ về phía một người khác.
“Lý Bình, ngươi mẹ nó được chưa? Ngay cả người cũng không theo được?”
“Ngươi có giỏi thì chính ngươi lại đây thử xem!” Lý Bình bị chơi có chút bạo nộ. Hắn từ trước đến nay đều là thiên chi kiêu tử, vốn dĩ đã oa một bụng hỏa khí, lúc này sao có thể chịu được người khác nói.
“Giữ vững, chúng ta đang tới đây!” Ngô Kim nhăn chặt mày, ở bên trong kênh liên lạc gầm rú.
Đại đội xã đoàn Phồn Tinh tự nhiên cũng nhận được tin tức, ở trên con đường mà đối phương nhất định phải đi qua tiến hành chặn lại.
“Đáng chết, đội hình đáng chết, bọn họ đây là cái tổ hợp gì?” Có đội viên ở trong đội ngũ mắng to.
Lập tức có âm thanh đuổi kịp: “Trọng trang của bọn họ ở bên ngoài, đội hình lục giác, một người ở trung ương có thể nhanh chóng cung cấp viện trợ, có thể phát huy ra lực đánh mạnh hơn so với cơ giáp bình thường.”
“Ta mẹ nó mỗi lần muốn giết đi qua, đều bị người một nhà ngăn cản!”
“Bọn chúng cũng chỉ tạo thành điểm trở ngại nhỏ thôi, ta đã thu được ba người đầu, các ngươi đừng vãi đái ra vậy.”
“Ai mẹ nó vãi đái!”
Ngô Kim nhíu mày, “Đừng cãi nhau nữa, mọi người, bảo trì tập trung binh lực! Đơn binh của chúng ta thực lực mạnh hơn so với bọn hắn, tập trung hỏa lực, cường thế trấn áp!”
Hạt pháo ZX, Hỏa thần pháo đồng thời ra trận, hướng tới người của xã đoàn Phồn Tinh tiến công mãnh liệt.
Cửu Tiêu bị tách đội ngũ ra, nhìn về một phía, thành viên của xã đoàn Phồn Tinh đã bắt đầu trở nên chật vật.
Nhìn đánh thực náo nhiệt, khí thế của xã đoàn Phồn Tinh cũng rất mạnh, nhưng trên thực tế, chênh lệch đầu người đang kéo dài.
Không ít người bị đánh đến mặt xám mày tro, tiếng rống giận vang vọng ở trong kênh.
“Ta nói chỉ huy, đại chiêu của ngươi đâu, ta bị bọn họ đè nặng đánh đã nửa ngày, quá nghẹn khuất.”
Vân Mạt bĩu môi: “Đối thủ tốt như vậy, là một cơ hội không tồi để tranh thủ luyện tập thao tác cơ giáp, các ngươi cảm thấy sao?”
Hoắc Xuyên tức giận: “Ai mẹ nó muốn xem ngươi luyện tập! Ngươi nhanh lên, ta chống không nổi nữa!”
“Vậy rút lui đi”.
Vân Mạt ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, “Hướng về vị trí V6, trong vòng mười phút có thể đuổi tới chứ?”
“Đi!”
“Trời ạ, trời ạ, Phồn Tinh rút lui!”
“21 đài, xã đoàn Phồn Tinh đã mất đi 21 đài cơ giáp, vừa rồi còn tổn hại 5 đài trọng trang!”
“Thương vong, trời ơi, thương vong liên tục gia tăng, đầu người của Phồn Tinh cùng Cửu Tiêu hiện tại là 29 và 36, chênh lệch đầu người kéo ra đến bảy đài, bảy đài, bảy đài!”
“Bọn họ muốn đi đâu? Bọn họ còn có cơ hội thắng không? Bọn họ sẽ sáng tạo ra kỳ tích sao?”
Bình luận viên Cổ Đạo, phấn khởi gầm rú.