Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 390 - Chương 390. Treo Bọn Họ Vào Thành

Chương 390. Treo bọn họ vào thành Chương 390. Treo bọn họ vào thành

Không sai, mặt ngoài xem ra, xã đoàn Phồn Tinh đã chiếm hết hoàn cảnh xấu, chật vật trốn về hướng V6 trong nội thành, cơ giáp cận chiến của đối phương áp đến gần, thu hoạch sinh mệnh của bọn họ.

Khói thuốc súng tràn ngập trên chiến trường, đội viên Phồn Tinh khi cùng đội viên Cửu Tiêu vật lộn gần đã bị thương không ít, thời gian khai cục không dài, nhưng dưới tình huống tinh thần căng chặt cao độ, bộ dáng của mọi người đều thực mệt mỏi.

Đất vàng bịt kín một tầng cơ giáp, mọi người hoàn toàn không có bộ dáng tinh thần phấn chấn như lúc ban đầu.

Ở một nơi cách đó không xa, cơ giáp Cửu Tiêu vẫn một bên hướng bọn họ khai hỏa một bên dần dần áp sát.

Nhưng dù như vậy, tựa hồ cũng không có nhiều hoảng loạn.

Âm thanh Vân Mạt thanh thanh lãnh lãnh: “Cơ giáp trọng trang xếp thành đội ngũ hình đinh, cản phía sau, những người khác xen kẽ lui về, chú ý bảo trì đội ngũ!”

“Rõ!”

Trên bản đồ, địa phương hai bên giao chiến dần dần xuất hiện chỗ trống, có số lượng lớn quang điểm di động.

Có cơ giáp định hướng lên trên, bị đạn dược điên cuồng bắn phá đè ép trở về.

Vân Mạt thường hay nhìn chằm chằm vị trí một chút, ngón tay thuận thế véo động.

Nàng ở trong khoang điều khiển không cảm thấy, nhưng người trên Tinh Võng chú ý nàng nháy mắt đều kinh ngạc.

Có không ít người học bộ dáng của nàng véo động ngón tay, nửa ngày sau ủ rũ trở về.

“Có ai có thể nói cho ta, đó là ngón tay cơ giáp sao?!”

“Quả nhiên là thiếu chủ, tỷ lệ đồng bộ thực lợi hại!”

“Ta hoài nghi nàng có thể sử dụng cơ giáp để thêu hoa! Ngoại trừ thiếu chủ, nếu ai có thể đem ngón tay cơ giáp chơi thành như vậy, ta lập tức phát sóng trực tiếp ăn tường!”

Cùng lúc đó, xa ở trong tổng bộ, Liên Nghệ hắt xì một cái.

Vị muốn phát sóng trực tiếp ăn tường kia giống như cũng phản ứng lại đây, nhìn trái ngõ phải, vội vàng rút lại lời vừa nói!

Cơ giáp trọng trang của xã đoàn Phồn Tinh có gần hai mươi đài, phân bố thành hình đinh, tiến công về hướng V6 dọc theo trục XX. Chuyển đổi trái phải theo địa hình tự nhiên cùng với tình huống của chướng ngại.

Uy hiếp chỉ cần nhỏ hơn năm km, bọn họ liền sẽ tiến hành oanh tạc, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Khu vực trống trải mà lại bao la đất vàng này, nhìn không sót thứ gì, không hề che lấp, thành sân khấu tốt nhất của bọn họ, đoàn cơ giáp trọng trang yểm hộ cho cơ giáp cận chiến ở phía sau, nhanh chóng hướng về phía nội thành V6.

Ngô Kim nhìn chằm chằm chênh lệch bảy đầu người phía trên bên phải của hệ thống, có chút không hài lòng.

Đây không phải kết quả nghiền áp mà hắn muốn.

Hiện tại đối phương rõ ràng đang hướng về phía V6, trong lòng Ngô Kim ẩn ẩn có loại cảm giác bất an. Lấy cảm quan của hắn về Vân Mạt, nàng hư hư thật thật, luôn khiến người sờ không được bước tiếp theo.

Nội thành kia có ý nghĩa chiến lược gì sao, vì sao lại đi đến nơi đó? V6 rốt cuộc có cái gì?

Nhưng mặc kệ bọn họ có mục đích gì, ngăn cản là được rồi.

Tiết tấu công kích của Cửu Tiêu cũng rõ ràng nhanh hơn, ở sau mông bọn họ đuổi theo không bỏ.

“Bắn lửa đạn tầm xa ra, phá tan phòng tuyến trọng trang của bọn họ, cận chiến cho ta!” Mệnh lệnh của Ngô Kim cũng rất nhanh.

Ngô Kim cũng không phải đồ ngốc, mặc cho ai cũng đều có thể nhìn ra tới, dù cho Phồn Tinh có một, hai người mạnh chống đỡ như vậy, nhưng nếu chính diện quyết đấu, cũng không phải đối thủ của Cửu Tiêu, bại là chuyện sớm hay muộn.

“Rầm rầm……”

Vũ khí tầm xa của hai bên điên cuồng phun ra trên gò đất này.

Hỏa thần pháo của Cửu Tiêu bay qua tới, lại bị Hỏa thần pháo của Phồn Tinh phản kích trúng, nổ tung giữa không trung, lóa cả mắt.

Không lâu sau, kho vũ khí của hai bên đã tiêu hao hơn phân nửa.

29 cá nhân không nhiều lắm, nhưng miễn cưỡng cũng đủ, chiến thuật, cứu viện, phản công……Sự tình còn phải làm rất nhiều.

“Chỉ huy, nơi này của ta có người tiến đến, có đánh hay không?” Cố Tử hỏi.

Vân Mạt nói: “Rút lui, ngươi đánh không lại!”

Cố Tử: “Tiểu học muội, ta cảm thấy ngươi cổ vũ ta nỗ lực, sẽ làm cho người ta cảm thấy sung sướng hơn một ít đấy.”

Vân Mạt nói tiếp: “Vậy thì nỗ lực chạy nhanh đi, trở lại V6, đàn chị hẳn không hy vọng ta sẽ nói ‘nếu không’ đi?”

Hoắc Xuyên ở trong máy truyền tin nghe được, không nhịn được tiếp lời, “Nếu không sẽ đi đời nhà ma, ngẫm lại, còn chưa có khai cục đã bị tạch, mất hết cả chí khí!”

Năm người Triệu Diệu còn chưa có khai cục đã bị tạch:…… Hôm nay định là phải úp cái nồi này.

Chiến dịch trên quy mô nhỏ không ngừng bùng nổ.

Vân Mạt ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại nhìn nhìn tường thành cách đó không xa, đã bắt đầu có đội viên hướng cửa thành tụ tập, V6, kia từng là một thành thị tiếp viện.

Trong thành thị tràn đầy tàn viên phế tích, lửa đạn khói thuốc súng nổi lên bốn phía, cồn cát phụ cận cách đó không xa còn có đội viên đang đối kháng cùng người của Cửu Tiêu.

Lửa đạn nổ vang liên tục, tia lửa bắn ra mang theo nhiệt lượng.

Hệ thống rất chân thật, còn cho mấy con Kên Kên, kêu cạc cạc cạc, lượn trên bầu trời chiến hỏa, phảng phất như nháy mắt tiếp theo sẽ xà xuống ăn thịt người.

“Lưu Dược đâu?” Vân Mạt hỏi.

“Vẫn còn sống”, Lưu Dược rống lên.

“Tốt, ngươi lui về phía sau, đạn dược đều cho ngươi, ngươi đi chống đỡ bọn họ đi!”

Lưu Dược đáp lại một câu: “Một mình ta?”

“Đúng, yên tâm đi, chống đỡ năm phút thôi, bọn họ không đánh lại ngươi!”

Lưu Dược:……

Tiến vào thành thị, có thời gian thở dốc ngắn ngủi, Vân Mạt xoay người lại đi an bài những người khác.

Lưu Dược thật là quá tiện sử dùng, đại sát khí hình người, binh lính tốt nhất!

Tuy nhiên, điều mà người khác không biết chính là, tòa thành thị V6 này đối với hắn tràn ngập bài xích.

V6 không phải nơi phong thuỷ bảo địa gì, tương phản, đây còn là tử địa, tràn ngập hung thần chi khí.

Lưu Dược vừa tới gần, Vân Mạt đã có thể cảm giác được hơi thở nơi này quay cuồng, tựa hồ giống như đang đấu khí so xem ai mạnh ai yếu, càng thêm kích phát hung tính của nơi đây.

“Mọi người, hiện tại hãy đi đến vị trí mà ta đã an bài”, Vân Mạt đứng ở trên tường thành, biểu tình nghiêm túc.

“Chỉ huy, đã vào chỗ, muốn làm gì?” Lâm Phàm Thành rống lên một câu, trung khí mười phần.

Vân Mạt nhìn chằm chằm đám mây trên không trung, bóp ngón tay tính toán, “Bây giờ tiểu đội của Diệc Lương đi ra ngoài, dụ bọn họ tiến vào.”

Hết thảy đã chuẩn bị ổn thoả, chỉ chờ thời cơ là thu hoạch.

Diệc Lương đơ mặt, nhìn năm người chung quanh: “Chỉ năm người chúng ta?”

Vân Mạt:……“Phải tin tưởng chính mình, ngươi lợi hại hơn những gì mà chính ngươi biết rất nhiều.”

Hoắc Xuyên khiếp sợ, chính hắn cũng là thành viên của tiểu đội: “Ta có thể hỏi một chút không, chúng ta dẫn dụ bọn họ vào như thế nào?”

Vân Mạt:……“Đi ra ngoài đánh nhau?”

Hoắc Xuyên:……Như vậy chẳng phải là đi ra tặng đầu người sao?

Vân Mạt giơ tay chỉ lên trời: “Dựa theo thời gian của hệ thống, trời sắp tối, lập tức sẽ có mưa. Màn mưa sẽ che dấu rất nhiều đồ vật, cũng sẽ làm cho bọn họ trở nên cẩn thận hơn. Đột nhiên bị tập kích, đặc biệt là dưới tình huống binh lực của đối phương rõ ràng bạc nhược hơn rất nhiều, nếu đổi ngươi thành Ngô Kim, ngươi sẽ làm gì?”

Diệc Lương nói: “Ta sẽ đoán ngươi có phải có âm mưu gì hay không.”

“Chúng ta đang ở trong nội thành, bọn họ không có quá nhiều yểm hộ, khi đối mặt với đánh bất ngờ liền sẽ thử phản kích, các ngươi hẳn là có thể chạy trốn kịp.”

“Vậy nếu binh lực của bọn họ trực tiếp đi lên thì sao?”

Diệc Lương nói, “Nếu ta là Ngô Kim, ta nhất định sẽ cường thế đẩy mạnh.”

Vân Mạt vẫy vẫy tay: “Hắn hiện tại không có tới, thuyết minh hắn là một đối thủ cẩn thận. Mà hiện tại không có tới, đã nói lên hắn hoặc là có hoài nghi đối với động cơ của chúng ta, sẽ càng thêm cẩn thận.”

Lâm Phàm Thành sửng sốt một chút, theo sát hỏi: “Hoặc là có hoài nghi đối với động cơ của chúng ta, hoặc là gì?”

Vân Mạt khụ một tiếng: “Chỉ có một hoặc là, thỉnh chú ý trọng điểm.”

Lâm Phàm Thành:……

Bình Luận (0)
Comment