Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 394 - Chương 394. Chọc Tâm Oa Tử Thao Tác

Chương 394. Chọc tâm oa tử thao tác Chương 394. Chọc tâm oa tử thao tác

Hoắc Triết Hàm nghe vậy quay đầu nhìn, gật đầu, “Đúng vậy.”

Lúc này hai người đang đàm luận bát quái chuyện trường học, nói đến chỗ hưng phấn, trên mặt Hoắc Xuyên không nhịn được cười, còn nhẹ nhàng đẩy Vân Mạt một phen.

Hoắc Triết Hàm trợn tròn mắt, “Đây là con trai ta?”

“Tên tiểu tử thúi này, cười thật khờ”.

Mẹ Hoắc vừa lòng gật đầu, “Em đã nói cho hắn đi trường quân đội là chính xác mà, sẽ có người có thể trị được xú tính tình kia của hắn, anh xem hiện tại thật tốt.”

Hoắc Triết Hàm cũng rất vui sướng: “Đã lâu không cùng Vân Mạt tâm sự. Qua hai ngày nữa mời nàng tới nhà ăn cơm đi.

Ai, đúng rồi, buổi tối họp thường niên, công ty Star-Carrier cũng coi như xí nghiệp có liên hệ, hỏi nàng một chút xem có tới hay không?”

Mẹ Hoắc cách cửa kính nhìn hai người, ý cười trong mắt đều không giấu được.

Tầng bảy của Thịnh Mỹ Toa rất nổi tiếng, nổi danh không chỉ vì khí thế bức người kia, mà còn có một khoản nơi khác đều không có —— cửa tiệm Hỉ Ha Ha.

Đây là một sản phẩm chuyên môn khai phá cho thiếu nữ cùng nhi đồng.

Tạo hình thập phần đáng yêu, mấu chốt chính là khẩu vị độc đáo, vừa làm vừa bán, bán theo định lượng, mỗi ngày đều hấp dẫn vô số người xếp hàng chờ.

Hoắc Xuyên đối với món này quả thực thèm nhỏ dãi. Ai cũng không thể tưởng được, Hoắc thiếu gia kiêu ngạo ương ngạnh lại thích ngọt, đặc biệt là khẩu vị này.

Nhưng hắn kéo không được mặt xuống để chính mình đi mua.

Lúc này, cửa hàng bên kia, chủ tiệm đeo tạp dề hình phim hoạt hoạ đang bận rộn.

Hắn bỏ viên màu hồng phấn tuyết nhung vào máy móc, chốc lát sau liền nặn ra một con heo con. Con heo con kia ngây thơ chất phác, lỗ mũi to to, cái tai hơi cụp, còn có một đôi mắt cười tủm tỉm.

“Oa! Con heo con thật đáng yêu!”

“Ta muốn……”

“Ta cũng muốn!”

Bạn nhỏ phía sau tiếp theo phía trước nhấc tay, muốn mua con heo này.

Chủ tiệm đưa con heo con cho một bạn nhỏ. Ngay sau đó lại bắt đầu làm cái thứ hai.

Rất nhanh một con thỏ xinh đẹp tuyết trắng cũng đã làm xong. Các bạn nhỏ lại lần nữa chen chúc tới, tranh đoạt muốn mua.

Có mùi hương câu nhân thỉnh thoảng phát tán ra, một đám trẻ con gào khóc đòi ăn.

Chưa ăn qua khả năng không có cảm giác gì, nhưng đã ăn qua lúc sau lại ngửi được, nước miếng Hoắc Xuyên đều không nhịn được.

Mắt thấy Vân Mạt sắp đi đến Hương Ý Phố, Hoắc Xuyên khựng lại, gọi Vân Mạt: “Ê, từ từ.”

Vân Mạt nghe vậy quay đầu, chỉ thấy sắc mặt Hoắc Xuyên trầm tĩnh, chỉ vào gian cửa hàng kia: “Hỉ Ha Ha là nổi tiếng nhất ở đây, thử một chút đi? Ta mời khách”.

Vân Mạt nhìn hai đứa trẻ con ở kia, lại nhìn động vật nhỏ ngây thơ chất phác, cảm thấy không quá hứng thú.

Hoắc Xuyên vừa thấy bộ dáng này của nàng liền biết không ổn, chạy nhanh xông về phía trước, chặn trước mặt nàng,

“Ngươi xem, thời gian còn sớm, Akbar cũng chưa tới, ngươi một mình chờ quá nhàm chán, ta dám cam đoan, ngươi nhất định sẽ thích hương vị này, thế nào?”

Vân Mạt đứng yên, một tay cắm vào túi, cười như không cười nhìn Hoắc Xuyên: “Là ngươi muốn ăn đi?”

Hoắc Xuyên giống như bị dẫm trúng cái đuôi, lập tức phủ nhận: “Sao có thể!”

Hắn lại nhìn lướt qua góc kia, móc ra một tấm card đưa cho Vân Mạt, “Tin tưởng anh trai đi, kia thật là thứ tốt, nghe nói chủ tiệm còn bỏ thêm nguyên liệu đặc thù, độc nhất vô nhị.”

“Phải không?”…… có quỷ mới tin ngươi.

Nhưng có thể làm Hoắc thiếu gia nhớ thương như vậy, hương vị hẳn là không tồi.

Vân Mạt cầm tấm card: “Ta đây đi xếp hàng?”

“Đi thôi, đi thôi”.

Hoắc Xuyên giống như không chút nào để ý, xua tay, “Nhà này có loại thanh hương là ngon nhất, giúp ta mua một cái, ngươi ngàn vạn lần đừng chọn “Ánh……””

Hoắc Xuyên chưa nói xong, đã bị một cuộc gọi đánh gãy, cúi đầu vừa thấy, là mẹ của hắn.

Hắn nhìn bóng dáng Vân Mạt đi xa, một chữ “trăng” bị nghẹn ở trong cổ họng.

Nàng hẳn không đến mức sẽ chọn vị “Ánh trăng” chứ?

Vân Mạt thiếu nữ khí mười phần, ở trong đám người một chút cũng không đột ngột, xếp hàng ước chừng 30 phút, cuối cùng cũng tới lượt.

Màn hình ánh sáng cực lớn trên đỉnh đầu, có hơn hai mươi chủng loại để lựa chọn, phỏng chừng sẽ bức tử người có chứng sợ hãi lựa chọn.

“Chua ngọt, thanh hương, hương mềm, xốp giòn……” Những chữ này là để hình dung cái gì?

“Xin hỏi quý khách muốn mua kiểu dáng gì?” Chủ tiệm rất có kiên nhẫn, cười tủm tỉm chờ đáp án của nàng.

Vân Mạt nhớ tới Hoắc Xuyên giao phó, “Cho thanh hương đi.”

“Tốt”.

“Chúng ta hôm nay có hoạt động, mua hai tặng một”.

Mặt sau có người máy tới, phục vụ cực tốt, bồi thêm một câu.

“Nha? Ta đây lại thêm một cái……”

Vân Mạt nhìn chằm chằm màn hình ánh sáng, tầm mắt đảo qua các loại kiểu dáng, “Ánh trăng” hai chữ lóe xuyên qua mi mắt.

“Ánh trăng đi”, tên dễ nghe như vậy, hương vị hẳn là không kém được.

Người máy thu tinh tệ, lại là một đoạn thời gian dài chờ đợi, Vân Mạt như nguyện bắt được Hi Ha Ha.

Một con thỏ, hai con chim nhỏ, nhìn dáng vẻ rất ngon.

Vân Mạt giơ chim nhỏ mùi vị ánh trăng lên, cắn một ngụm, mày nháy mắt nhíu lại.

Mẹ kiếp, cái hương vị thế giới giả tưởng gì vậy!

Ánh trăng là cái hương vị này?!

Không thể nói là ngọt, cũng không thể nói là mềm, còn lộ ra một cỗ mùi……

Đây quả thực so với thuốc viên ban đầu mà nàng làm ra không khác đi đâu được.

Nhớ tới người máy đã nói: “Ngài thực sự có ánh mắt, khẩu vị ánh trăng là phu nhân chúng ta tự mình làm ra, mỗi tuần chỉ có một lần……”

Mẹ nó, trách không được thời gian chờ đợi ngắn như vậy, căn bản liền không bán ra được.

Vân Mạt hướng cách đó không xa nhìn nhìn, Hoắc Xuyên vẫn còn đang gọi video, nàng có nhu cầu cấp bách muốn áp xuống mùi lạ trong miệng kia.

Tròng mắt Vân Mạt xoay chuyển, cầm lấy chiếc bánh vị thanh hương kia, nhanh chóng cắn một ngụm.

Emmmm, đây là vị ăn ngon nhất, cảm giác thực hạnh phúc.

Vừa ăn vừa đi.

Lúc này, Akbar cũng đã tới.

Sau lưng vẫn là bảo tiêu mặc đồ đen, giống như công khổng tước đi tới bên này.

“Vân tiểu thư!” Hắn hướng Vân Mạt vẫy vẫy tay.

“Akbar tiên sinh!”

Vân Mạt xoay người, “Khí sắc của ngươi đã tốt hơn không ít.”

“Ít nhiều là nhờ có Vân tiểu thư”, hắn từ trong túi móc ra chiếc bùa đã hơi xám, bộ dáng rất là tiếc nuối.

Trên thực tế là ám chỉ, nói khai vận phù làm từ ngọc chất lượng tốt, đã có thể bắt đầu làm.

“Đi thôi, đi vào nói chuyện”.

Bảo tiêu đã ở phía trước mở đường, Akbar lễ phép mà lại ưu nhã vươn tay phải, ý bảo Vân Mạt đi trước.

Vân Mạt xoay người đi trước, nghĩ tới cái gì, chuyển hướng về phía Akbar, thập phần nhiệt tình cầm lấy chim nhỏ mùi vị ánh trăng, đưa cho hắn.

“Đây là cái gì?” Akbar hỏi.

“Hỉ Ha Ha, nghe nói là nổi tiếng nhất nơi này, ngươi nếm thử không?”

Akbar cố nhận lấy:…… Kỳ thật hắn cũng không muốn ăn.

“Cảm ơn, bao nhiêu tiền?”

“Một trăm tinh tệ, hơi đắt một chút.” Vân Mạt nói.

Cái giá cả này, chọc Akbar đau ngực, hắn chịu đựng nghẹn khuất cắn một ngụm.

Nháy mắt, mặt Akbar nhíu lại, “Này……” Cũng quá khó ăn.

Akbar cảm thấy càng ngày càng nghẹn khuất, tựa hồ không khí đều bị đè nén lên, chỉ có thể nhăn mặt chờ hương vị trong miệng tiêu tán.

“Quả nhiên là một trăm tinh tệ”, Akbar nói.

【 lời thuyết minh: Thật con mẹ nó quá khó ăn. 】

Vân Mạt gật đầu: “Đắt là có chút đắt, nhưng hôm nay mua hai tặng một, 200 tinh tệ mua hai cái, cái ngươi ăn kia là quà tặng.”

Akbar che ngực lại, tặng phẩm, lại là tặng phẩm, hai chữ ầm ầm vang lên ở trong tai hắn, giống như ma chú.

Bình Luận (0)
Comment