Sắc mặt của hắn lúc xanh lúc trắng, cảm xúc tức giận trong mắt như ẩn như hiện.
Đừng quên khai vận phù, đừng quên khai vận phù……
Hắn lặp lại nhắc nhở chính mình, lại làm rất nhiều lần hít sâu, mới miễn cưỡng ngăn chặn tức giận.
Tay nắm Hỉ Ha Ha, theo bản năng mà nắm thật chặt, không ngờ,
Phốc ——một tiếng.
Không hổ là mùi vị ánh trăng, hình tượng thật sự sinh động, nhân bơ vàng bên trong, lúc này bị lòi ra ngoài.
Nhìn chỗ bơ màu vàng nhạt sền sệt dính đầy tay, Akbar không có giữ được sự cao quý ưu nhã xưa nay, văng tục, “Mẹ kiếp!”
Hắn hối hận hôm nay đã ra ngoài.
Lúc này, Hoắc Xuyên cùng mẹ đã gọi video xong, vội vàng muốn lấy Hỉ Ha Ha của hắn.
Hắn liếc mắt nhìn con chim đã bị cắn một ngụm trong tay Vân Mạt, lại nhìn nhìn Akbar, ngơ ngác hỏi một câu: “Của ta đâu?”
Biểu tình Vân Mạt đặc biệt vô tội, một ngón tay chỉ về phía Akbar, “…… Hắn đã ăn.”
Akbar: “!!!”
Mẹ kiếp cái nồi này ném thật nhanh.
Hoắc Xuyên:……
Cho nên, bởi vì một hồi điện thoại video, hắn cùng Hỉ Ha Ha tâm tâm niệm niệm đã bỏ lỡ nhau?
Hắn quét mắt nhìn Akbar, ánh mắt dừng ở trên chiếc Hỉ Ha Ha bị bóp đến biến hình, đều mau tức đến dựng cả tóc.
Mẹ nó! Chính mình không ăn đến liền đạp hư như vậy! Thật muốn đánh người thì làm sao bây giờ?
Trong lòng Akbar cũng phát đổ, bị Hoắc Xuyên dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy xấu hổ như thế.
Hắn nhẫn nhịn, bình phục lại nội tâm của chính mình, ngẫm nghĩ đến khai vận phù, rốt cuộc tìm được một ít lương tâm vốn không nhiều lắm của chính mình, thế Vân Mạt cõng lên cái nồi to này.
“Thật ngại quá, thật sự là ăn quá ngon.”
Hoắc Xuyên hít sâu một hơi, giơ tay phải lên, chỉ chỉ Vân Mạt hai cái, lại gật đầu, lại có thể không biết nên nói cái gì.
Vân Mạt thấy kích thích của hắn có chút lớn, cúi đầu nhìn nhìn con chim trong tay, nghĩ nghĩ, xé xuống phần bị cắn, đưa cho Hoắc Xuyên: “Này, còn một cái, ngươi muốn không?”
Hoắc Xuyên hung tợn đoạt lại đây, trắng mắt liếc nàng một cái, phóng vào trong miệng.
“Mẹ kiếp!”
Hắn xoay người định phun, con mẹ nó vì sao lại là mùi vị ánh trăng.
“Hoắc thiếu? Chúng ta đi trước nhé? Khi trở về đưa ta một chuyến ha”, Vân Mạt hướng hắn chào hỏi.
Sắc mặt Hoắc Xuyên biến thành màu đen, hy vọng lớn bao nhiêu thất vọng liền lớn bấy nhiêu.
Hắn đưa lưng về phía Vân Mạt vẫy vẫy tay, tâm thực mệt, hắn sợ sẽ không nhịn được mà chùy chết nàng.
Akbar mời nàng tìm vị trí ngồi trước, chính mình thì đi xử lý chút sự tình.
Vân Mạt không sao cả nhún vai, tìm một vị trí gần cửa sổ tiếp tục đọc tin nhắn bán thảm của Tiêu Nam, bát quái cùng với đám người Lưu Dược.
Akbar khẽ vuốt áo sơ mi của chính mình một chút, không dấu vết ấn xuống ngực, sau đó nhẹ nhàng vẫy tay, lập tức có bảo tiêu đi lên.
Akbar cùng hắn thì thầm, bảo tiêu liên tiếp gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Akbar nâng bước tiến về nhà ăn, ngồi xuống đối diện Vân Mạt.
“Vân tiểu thư, ta cùng với Vân Phong đã làm một bút mua bán……” Akbar không có loanh quanh mà nói thẳng vào trọng điểm.
“Ngoại trừ đồ mà hắn muốn mua sắm, ta nơi này có 1 tỷ tinh tệ, ngươi xem nhận chuyển khoản hay thẻ?”
Akbar nói xong, liền làm bộ muốn đẩy một tấm thẻ màu tím viền đen lại đây.
“Chờ một chút!” Vân Mạt vội vàng ngăn hắn lại.
“Ân?” Akbar ngước mắt, đầy mặt nghi hoặc.
Vân Mạt nhanh chóng điều ra tài khoản của Tiêu Nam, “Chuyển khoản vào tài khoản này!”
Rốt cuộc lấy mệnh cách lậu tài của nàng, chỉ sợ vừa lấy được tiền đã phải tiêu đi ra ngoài. Ngẫm lại thực đau thịt.
Akbar: “…… Nga.”
“Chị! Đã nhận được tiền”, Tiêu Nam trong giây lát đã phản hồi.
“Ừ.” Vân Mạt ngắn gọn đáp lại.
Tiêu Nam phấn khởi, cách màn hình đều có thể cảm giác được, từng hàng chữ dũng mãnh vọt đến.
“Moah moah, yêu chị muốn chết! Chị!”
Vân Mạt:…… Vẫn là yêu anh trai của ngươi đi, đây là tiền của hắn.
“Bùa chú lần trước ta cho ngươi, lấy ra cho ta nhìn xem”, Vân Mạt duỗi tay về phía Akbar.
Hắn đang chờ cái này, vội không ngừng móc ra từ bên trong túi quần, có chút ngượng ngùng đẩy lại đây.
“Không biết vì sao, sau khi nó biến thành màu này, liền bị nát.”
Vân Mạt hiểu rõ, không có nhiều lời, cái này quá bình thường, oán khí cùng nguyền rủa dày đặc như vậy, há là một tờ giấy phù có thể khiêng được?
“Ngươi còn có không? Ta mua”, Akbar cẩn thận hỏi Vân Mạt.
Vân Mạt cười cười, theo sau móc ra một cái hộp lớn bằng bàn tay, đưa tới trước mặt hắn.
“Trước đó đã đáp ứng ngươi, khai vận phù chế từ ngọc đã làm xong.”
Đôi mắt Akbar vụt sáng, tay gần như là run rẩy nhận lấy, nhưng dù vậy động tác cũng cực kỳ nhanh, sợ giây tiếp theo nàng sẽ đổi ý.
Tiếp nhận hộp xong, hắn thật cẩn thận mở ra.
Ở trên tấm màu đỏ vải nhung, có một mảnh ngọc toàn thân trắng tinh chất lượng rất tốt, nhìn bộ dáng cực kỳ bình thường, nhưng trái tim Akbar chính là không nhịn được đập bịch bịch.
Hắn cảm giác thập phần rõ ràng, khối ngọc này rất cường đại!
Akbar đã gặp qua quá nhiều thứ tốt. Ngọc thạch bình thường nhiều lắm là ôn nhuận nhu hòa, lộ ra lạnh lẽo.
Mà khối ngọc thạch này, khi vừa tiếp xúc với da thịt hắn, liền có một loại thích ý thả lỏng, cảm giác lạnh băng hàng năm trong hắn đều bị xua tan đi không ít, bên trong gân mạch còn có thể cảm giác được sự hoà thuận, vui vẻ, ấm áp.
Người khác khả năng không cảm thụ ra, nhưng thể chất Akbar quá đặc thù, cực kỳ nhạy bén liền ý thức được sự bất phàm của khối ngọc này.
Hắn quả thực yêu thích không buông tay, cũng không thèm để ý sợi dây đỏ rẻ tiền kia, trực tiếp liền đeo vào cổ.
“Nguyên liệu không quá tốt, chỉ có thể làm ra được như vậy”, Vân Mạt nhẹ giọng nói.
Akbar lập tức từ trong ba lô móc ra hắc diệu thạch cùng đế vương lục, đẩy lại đây.
“Vân tiểu thư, có thể giúp ta khắc thêm được không? Giá cả cứ tùy tiện đưa.”
Vân Mạt thật là bị khối đế vương lục này làm cho kinh sợ.
Cực phẩm, cho dù là nàng năm đó, cũng rất ít nhìn thấy ngọc thạch cực phẩm như vậy.
Màu lục đậm kia gần như muốn hấp thu tầm mắt người đi vào, nàng trăm phần trăm xác định, bên trong có linh lực.
Nếu có thể có ngọc thạch như vậy, điêu khắc thành khai vận pháp khí, tùy thân mang theo, là có thể trợ người xu lợi tị hại.
Con đường mà nàng phải đi quá khúc chiết, không chỉ vì chính mình, mà những người đi theo nàng, nàng cũng muốn tận khả năng bảo hộ bọn họ chu toàn.
Mà trước mắt, thật là một cơ hội thực tốt.
Vân Mạt vuốt ngọc thạch, ngẩng đầu nhìn về phía Akbar cười xán lạn.
“Nếu vậy, sau khi khắc xong khai vận phù cho ngươi, ta muốn phần nguyên liệu dư lại, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Akbar còn tưởng rằng chuyện bao lớn, đế vương ngọc tuy rằng hiếm thấy, nhưng với hắn mà nói cũng không có nhiều lắm tác dụng.
Akbar thập phần đại khí phất tay: “Tùy ý ngươi.”
Hai người ăn nhịp với nhau, không khí cực kỳ hòa hợp.
Ngay lúc này, trí não Akbar sáng lên.
Hắn rũ mắt nhìn, thở phào một hơi, mẹ nó rốt cuộc cũng thoải mái.
Bên kia, Hoắc Xuyên lại tức muốn hộc máu, rống lên trong điện thoại, “Ai? Ai mua cái gì? Bao nhiêu tiền?”
Tài xế Giang Hải Đào đau đầu xoa nhẹ cái trán: “Nghe nói là vị tiên sinh họ Kossa kia, ra giá một trăm vạn tinh tệ, mua đứt sản phẩm của cửa tiệm Hỉ Ha Ha kia trong vòng một năm……”
Hoắc Xuyên “Bang” đạp ghế dựa, thổ hào Akbar đáng chết kia, còn không phải chỉ là cho ngươi ăn tặng phẩm hay sao?
200 đồng tiền tặng phẩm, một hai phải hoa một trăm vạn mua, đây là cái mạch não gì?
Mấu chốt là, hắn không ăn được, trong vòng một năm đều không ăn được!