Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 416 - Chương 416. Lừa Dối Là Cái Khó Được Thiên Phú

Chương 416. Lừa dối là cái khó được thiên phú Chương 416. Lừa dối là cái khó được thiên phú

Mạc Mặc liếc Lưu Dược, bỗng nhiên nói, “Ai, anh Béo, ngươi giống như có hai khối cơ bụng!”

Lưu Dược:…… “Mẹ kiếp! Rèn luyện thời gian dài như vậy, có hai khối cơ bụng thì có gì ghê gớm?”

Mạc Mặc:…… “Ít nhất không phải là một khối.”

Lưu Dược phát điên:……

Dựa theo hướng dẫn, rốt cuộc chạy tới cửa tiệm Tạp Bất Tạp.

Kafka, địa phương mà xã hội thượng lưu thích nhất, tới tới lui lui đều chú ý quần áo.

Bốn người đứng yên ở cửa, nháy mắt thành một đạo phong cảnh đặc sắc.

Bọn họ chỉ có thể dùng tay che ở phía dưới bụng, xoay người, cảm thụ được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Nhiếp Câu Sanh cũng không muốn khiến cho bọn họ quá hấp dẫn tròng mắt của người đi đường, xách theo quần áo đi ra ngoài, đưa cho bọn họ.

Bốn người lệ nóng doanh tròng, luống cuống tay chân mặc vào.

Nhiếp Câu Sanh ở bên cạnh nghiêm trang: “Các ngươi vội vàng cứu người, quần áo ướt hết, ta đã bảo trong tiệm giặt sạch, vừa mới khô.”

Bốn người:…… Còn phải cảm ơn ngươi đúng không? Luận kỹ thuật diễn, mẹ nó ai cũng so ra kém cẩu tử!

Ban đêm ở hành tinh Ải Xán, tiếng các loại côn trùng hỗn hợp kêu vang, đối với quân nhân mà nói quả là đoạn thời gian an nhàn khó có được.

Nhiếp Câu Sanh ném áo khoác xuống, mở trang bị che chắn ra, mở kênh mã hóa.

Gương mặt Liên Nghệ xuất hiện ở trong màn hình, mang theo một tia tái nhợt, một tia ửng hồng.

“Bị thương?” Nhiếp Câu Sanh nhíu mày.

Thanh niên đối diện vừa trả lời, vừa lưu loát cuốn băng vải: “Không có việc gì.”

“Không có việc gì?” Đôi mắt Nhiếp Câu Sanh trầm xuống.

Làm quân nhân, bị thương là chuyện thường ngày. Nhưng như hắn chứng kiến, thương thế lần này liền không phải đơn giản là mấy chữ “Không có việc gì” như vậy.

Miệng vết thương dữ tợn kia, trên phần da thịt lộ bên ngoài còn mang theo vết cháy đen do vũ khí nóng tạo thành, chỉ sợ đây đã là kết quả sau bước đầu trị liệu đi.

Có thể nghĩ đến, mạnh mẽ thay đổi quỹ đạo hai quả Heaven Fire, phải trả giá không nhỏ.

Thay thành những người khác, chỉ sợ đã sớm mất mạng.

Khóe miệng Nhiếp Câu Sanh cười lạnh, “Đám cháu chắt cục An Toàn đâu?”

“Đã giết”.

Liên Nghệ ngắn gọn hai chữ, trong ánh mắt có một tia lạnh lẽo.

Đã sớm biết có nội quỷ, quả thực lũ ăn cây táo, rào cây sung.

“Bước tiếp theo tính thế nào?” Nhiếp Câu Sanh hỏi.

“Cứ hành sự theo kế hoạch ban đầu, ba ngày sau ta sẽ đi qua, tư liệu đã chuyển cho ngươi”, Liên Nghệ nói.

Nhiếp Câu Sanh nói: “Cẩn thận chút, vợ còn chưa có, nhân sinh còn chưa có hoàn chỉnh, đừng chết quá sớm!”

Liên Nghệ:……

Kênh mã hóa không thích hợp nói quá nhiều, hai người rất nhanh liền ngắt liên lạc.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Dược ở cửa thu được phong thư do người máy đưa tới.

Phong thư màu xanh nhạt, mặt trên vẽ hoa văn tinh mỹ, ẩn ẩn còn có cỗ hương thơm nhàn nhạt.

Đẹp như vậy, là thứ gì?

Hắn ký nhận, cẩn thận mở ra xem, bên trong là thiếp mời.

Nền màu đỏ thẫm, viền vàng, ở giữa còn có đóa hoa kim sắc, ẩn ẩn tản ra hương khí.

Thời đại tinh tế này, khoa học kỹ thuật phát triển cao độ, liên lạc giữa người với người, đa số là truyền đạt thông qua trí não, thận trọng một chút chính là bưu kiện điện tử.

Thư mời bằng giấy cổ xưa như vầy, kỳ thật rất ít nhìn thấy, chỉ có một vài gia tộc vô cùng chú ý, thích lấy vật này tới triển lãm tài lực của chính mình hoặc là biểu đạt sự long trọng.

Thư mời dùng bút màu bạc viết:

Vân Mạt thân yêu, Hoắc Xuyên…… Bạn học:

Cảm tạ các ngươi hôm qua đã cứu Ketstu, xin cho phép ta mời chư vị tới hàn xá làm khách…… Toàn bộ gia đình ta đều chờ mong chư vị ghé thăm.

Ký tên: Absche

Ketstu? Absche?

Nam nhân khổng tước gặp thủy tai hôm qua?

Thật đã xem thường hắn, người này bề ngoài dân chơi, nhưng lại biết tri ân báo đáp nha.

Lưu Dược cầm thư mời đi gõ cửa phòng những người khác.

“Uy! Mau mau ra đây!”

Năm phút sau, mọi người hội tụ một đường.

Nhiếp Câu Sanh cũng vừa từ bên ngoài trở về, trên người mang theo hơi lạnh của buổi sáng sớm, không biết đi ra ngoài từ khi nào.

Vân Mạt hỏi: “Làm sao vậy?”

Lưu Dược đưa thư mời trong tay qua, “Ketstu mời chúng ta đến nhà làm khách.”

“Nga?”

Mọi người nhìn thư mời, khóe miệng chậm rãi hiện ra ý cười.

Vân Mạt nhướng mi, nhìn về phía Nhiếp Câu Sanh, “Nhiếp đại tá, ngươi nhìn đi, vô luận sự tình gì, đều có khả năng có cơ duyên khác.”

Nhiếp Câu Sanh trắng mắt liếc nàng một cái nói: “Liên Nghệ sắp tới, thư mời này, đến thật ra khá đúng lúc.”

“Liên giáo quan?” Lâm Phàm Thành kinh ngạc, “Ngài ấy không phải đang ở hành tinh Delta sao?”

Nhiếp Câu Sanh ngồi xuống, không có vòng vo: “Ân, quét khu 56 hành tinh Delta, được một tin tình báo — Usa Avadan có liên lạc cùng hào môn hành tinh Ải Xán……”

“Mẹ kiếp!” Lưu Dược kinh ngạc, “Tinh tặc đều trâu bò như vậy sao?”

Lại có thể liên lạc cùng hào môn? Bình thường không phải là đánh cướp bọn họ sao?

Nhiếp Câu Sanh giơ tay đập gáy hắn một cái, “Vĩnh viễn đừng coi khinh đối thủ của ngươi, cũng vĩnh viễn không cần dùng ‘không phải là’ để phán đoán sự tình.”

Chỉ cần có ích lợi, liền có mảnh đất màu xám tồn tại.

Hắn chép chép miệng nói, “Theo tình báo trước mắt, có không dưới ba sóng người đang đi tìm hắn……”

“Ba sóng người?” Vân Mạt kinh ngạc ngẩng đầu.

Nhiếp Câu Sanh vuốt cằm suy tư: “Sóng đầu tiên, là độc thủ sau màn của vụ Heaven Fire.”

Năm người đều thực thông minh, một điểm liền hiểu, Lưu Dược ngẩng đầu: “Bọn họ trở mặt?”

Nhiếp Câu Sanh hừ lạnh: “Hẳn là vậy.”

“Sóng thứ hai là chúng ta, vậy sóng thứ ba là ai?” Vân Mạt hỏi tiếp.

Nhiếp Câu Sanh lắc lắc đầu, “Sóng thứ ba…… Tạm thời còn chưa biết.”

Ngón tay Vân Mạt gõ trên mặt bàn, sự tình có hơi chút không thích hợp.

Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau.

Bọ ngựa thả Heaven Fire thứ nhất, không đạt tới hiệu quả. Cho nên bị hoàng tước lợi dụng, thả hai quả ngày hôm qua.

Nhìn như quá trình không giống nhau, nhưng lại đều trộn lẫn nước.

Được đến cái kết luận này, là bởi vì bọ ngựa không dám động đến người Alpha, mà mục tiêu của hoàng tước rất minh xác, chính là hướng về phía bọn họ.

Nhưng mục đích cuối cùng là cái gì? Vân Mạt vừa nghĩ vừa hỏi ra tới.

Nhiếp Câu Sanh hừ cười: “Hiện tại còn không rõ ràng lắm, nhưng vô luận như thế nào, Usa Avadan đều là mấu chốt phá cục, ai tìm được hắn trước, người đó liền chiếm tiên cơ.”

“Đã hiểu!” Mọi người nháy mắt tìm được phương hướng.

Nhiếp Câu Sanh vừa lòng gật gật đầu.

Hắn tùy tay cầm lấy thư mời bị ném ở trên bàn, ngón tay xẹt qua tên Absche, “Người này trùng hợp lại là một hào môn.”

Hắn vỗ vỗ bả vai Vân Mạt, “ Absche giao cho ngươi. Nương thư mời này, đi theo hắn tâm sự, kết giao, nhìn xem có thể tìm được chút manh mối gì hay không.”

Vân Mạt nghe đến thẳng nhếch miệng, tuy rằng là đi tâm sự, nhưng hôm nay, không phải ai cũng có thể nói tốt, nàng tính toán tố khổ trước.

“Thầy Nhiếp, kỳ vọng này của thầy có phải hơi cao không?”

“Nga?” Nhiếp Câu Sanh nhướng mày.

Vân Mạt đếm trên đầu ngón tay nói: “xét về tuổi tác, hắn hơn 60 tuổi, ta bao lớn? Năm nay ta mới 17 tuổi. Sự khác nhau giữa ta và hắn, đủ để so sánh với rãnh biển sâu nhất Trung Ương tinh đi?”

“Luận kinh nghiệm xã hội, hắn địa vị cao, kiến thức rộng rãi, người này có thể thành công trên thương trường cùng chính trị, tâm phòng bị khẳng định đủ mười phần. Ngài cảm thấy ta và hắn có thể thông qua đề tài chung gì để mở ra cục diện?”

Nhiếp Câu Sanh chỉ tung ra một câu: “Ta tin tưởng ngươi.”

Vân Mạt:…“Không phải, ta có thể hỏi là cái gì làm cho ngài tin tưởng ta?”

Không đợi Vân Mạt nói tiếp, Nhiếp Câu Sanh đã cười một cách có thâm ý, “Cái này không cần ngươi lo lắng.”

“Ai?” Mọi người nghe vậy kinh ngạc, chẳng lẽ còn có phương án dự phòng?

Nhiếp Câu Sanh nhếch miệng cười, “Lừa dối là thiên phú khó có được, ngươi nên tin tưởng chính mình!”

Vân Mạt:……Mẹ kiếp! Đây là kiểu tín nhiệm gì!

Bình Luận (0)
Comment