Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 417 - Chương 417. Absche Thử

Chương 417. Absche thử Chương 417. Absche thử

Yến hội ngày đó, xe của nhà Absche sáng sớm đã tới đón.

Lâm Phàm Thành có chút không yên, quay đầu nhìn Hoắc Xuyên, lại lần nữa xác nhận: “Hoắc thiếu, hào môn các ngươi thích nói những chuyện gì?”

Hoắc Xuyên sửa sang lại cổ áo: “Nói chuyện gì là nói chuyện gì, còn không phải là một ông bác thôi sao? Nên nói cái gì thì nói cái đó.”

Vân Mạt huýt sáo, bỗng nhiên nhớ tới ca khúc xuyên tạc ở kiếp trước.

Lẩm nhẩm lầm nhầm hát lên: “Có loại sinh vật kêu là bác, hắn thật sự rất khó đối phó, cầm quá nhiều kịch bản, khiến ngươi không giữ được……”

Mọi người quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt vô ngữ.

“Đừng lo lắng”, vẻ mặt Hoắc Xuyên nhẹ nhàng đi về phía cửa.

Vân tổng còn có thể đàm tiếu tự nhiên với Akbar, Absche gì đó, có thể so với gia tộc Kossa sao?

Nhiếp Câu Sanh ngồi vững vàng trên ghế: “Chờ tin tức tốt của các ngươi”.

Nhà Absche, dựa vào một ngọn núi thập phần nổi danh, nơi này đã được sửa sang lại thành khu biệt thự, người ở khu vực này, thân phận không phú cũng quý. Gia tộc Absche ở bên trong này đặc biệt hiển hách.

Nhảy xuống xe, Vân Mạt bỗng nhiên cười.

Lưu Dược đi ở bên cạnh, nhận thấy thần sắc của nàng, lặng lẽ ghé sát vào thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ta đang nghĩ đến việc kể chuyện xưa cho hắn nghe.” Vân Mạt chỉ ngón tay về phía khu nhà, nhỏ giọng trả lời.

“Chuyện xưa gì?” Lưu Dược có chút hưng phấn.

“Chuyện xưa của tòa biệt thự này”, Vân Mạt nháy mắt vài cái, “Một chuyện xưa bất hạnh.”

Bất hạnh?

Lưu Dược xoa xoa mắt, theo ánh mắt nàng nhìn lại.

Biệt thự màu trắng, hoa lá cỏ cây tỏa bóng râm xung quanh, mỗi chỗ đều tinh xảo tới cực hạn.

Hơn nữa, vật liệu của bờ tường kia, rõ ràng là đá tuyết độc nhất vô nhị.

Đá tuyết là loại vật liệu xây dựng tốt nhất, mức độ cứng rắn có thể so sánh với kim cương, sản lượng cực nhỏ, giá cả sang quý.

Ánh mặt trời chói mắt chiếu ở trên vách tường tuyết trắng, chiết xạ ra quang mang bảy màu, toàn bộ biệt thự giống như viên đá quý lớn, sáng lấp lánh.

Vừa thấy là có thể biết, đây là gia tộc có nội tình sâu đậm.

Nơi này sẽ có bất hạnh?

Lâm Phàm Thành nhẹ nhàng hít vào một hơi, “Hào môn số một số hai của hành tinh Ải Xán, quả nhiên là không giống người thường.”

“Khách nhân tôn kính, xin đi theo ta”.

Bên ngoài biệt thự, có mười mấy bảo tiêu đứng ở cửa, mời đám người Vân Mạt đi vào.

Năm người thổn thức trước sự cao cấp của biệt thự Absche, cảm thán lý lịch của nhân vật truyền kỳ này.

Đêm qua, bọn họ đã lấy được tư liệu về Absche.

Có thể nói, đây là một nhân vật có đầu óc cực mẫn cảm về chính trị cùng thương nghiệp, sự thành công của hắn không phải ngẫu nhiên.

Hành tinh Ải Xán này, mặt ngoài thoạt nhìn thực tự do, nhưng miệt mài theo đuổi đi xuống mới có thể phát hiện, chính trị cùng thương nhân cấu kết thập phần rắc rối.

Absche vốn dĩ chỉ là một nhân vật nhỏ, ngẫu nhiên nhận thức Hanabi, cha vợ của tổng thống Habibi.

Có tâm kinh doanh, Hanabi thành một cổ đông nhỏ của công ty hắn……

Nhớ tới nội dung bọn họ thảo luận ngày hôm qua, Vân Mạt có chút buồn cười.

Lúc ấy Lưu Dược thập phần thổn thức: “Ở trên tinh cầu này, nếu muốn cưỡi mây đạp gió, mặt trên không có ai hỗ trợ căn bản là không thể thực hiện được.”

Lâm Phàm Thành bĩu môi: “Không chỉ viên tinh cầu này, đạo lý này phóng toàn thiên hạ đều chuẩn.”

Lưu Dược nói: “Có Hanabi, tương đương với mượn được gió đông tổng thống Habibi a.”

Mạc Mặc vẫn là một thiếu niên với trái tim hồng đơn thuần hướng về mặt trời, nghe vậy kinh ngạc đến ngây người: “Thế này cũng đúng?”

“Còn lợi hại hơn ấy chứ”, Lưu Dược khoa trương dùng sức gật đầu.

“Mấy năm trước, Hanabi đã chết. Absche lại mời mẹ vợ của tổng thống đảm nhiệm vị trí đổng sự……”

Lâm Phàm Thành nghe xong, không nhịn được trừng lớn đôi mắt: “Mẹ kiếp? Mẹ vợ hắn không phải người thực vật sao?”

Vân Mạt tổng kết: “Con đường đi đến thành công có ngàn vạn lối, liền xem ngươi có nghĩ được đến hay không.”

……

Mà hôm nay, hành tẩu trong nhà vị phú hào truyền kỳ này, cảm khái vạn phần.

Bảo tiêu đi rất nhanh, chỉ một lát đã đưa bọn họ tới sân huấn luyện ngắm bắn.

Lúc này, Absche cùng Ketstu đang ở nơi đó chơi ngắm bắn.

Mọi người là lần đầu tiên nhìn thấy Absche.

Hắn vóc dáng rất cao, một đầu tóc màu đỏ giống Ketstu, nhưng cũng không phô trương giống như Ketstu, mà tất cả đều chải ở sau đầu.

Mũi ưng, môi mỏng, thoạt nhìn chính là một nhân vật tàn nhẫn.

Ketstu sau khi nhìn thấy Vân Mạt, mắt sáng rực lên một chút, trộm nhìn Absche, nghĩ đi tới lại không dám động.

Absche hướng Ketstu giơ giơ cằm.

Hắn lập tức đặc biệt nhiệt tình cầm súng ống lại đây, đưa cho Vân Mạt, “Đã từng chơi qua chưa? Thử xem cảm xúc thế nào?”

Lưu Dược lui về phía sau một bước, lặng lẽ tiến đến bên cạnh Hoắc Xuyên, thấp giọng nói: “Hắn uống lộn thuốc sao? Nhiệt tình như vậy? Chó có thể sửa được thói quen ăn phân?”

Hoắc Xuyên khinh thường bĩu môi, “Đừng vũ nhục chó, phỏng chừng là ngày hôm qua sợ hãi, nên hôm nay đầu óc không rõ ràng lắm.”

Lưu Dược nhịn cười, gật đầu liên tục, “Ân, có đạo lý.”

Chẳng qua! Loại đồ vật như súng này.

Đặc biệt là súng ống này, với bọn họ không có gì khác với đồ chơi, ngày thường đều không hiếm lạ chơi!

Mấy người trong lòng âm thầm khinh bỉ.

Mặt ngoài lại làm ra bộ dáng nóng lòng muốn thử.

Yêu thích vũ khí, súng ống, gần như là thiên tính của nam sinh.

Huống hồ, làm một người sinh ra trên tinh cầu nghệ thuật hoà bình, bọn họ ngày thường không có cơ hội tiếp xúc đến súng ống, tự nhiên càng quý trọng.

Absche liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không nói chuyện, mà nânh súng lên, chuyên chú nhìn chằm chằm phía trước.

Hắn hơi nghiêng thân về bên trái, tay phải dỡ băng đạn, cởi bỏ túi đạn, kéo cơ súng về phía sau, nạp đạn, sau đó hai chân tách ra rộng bằng vai, mắt nhìn phía trước.

“Phanh phanh phanh……” Hắn bắn liên tục 12 phát đạn.

Một bộ động tác nước chảy mây trôi, trên bia giấy nơi xa xuất hiện lỗ đạn——

Trình độ này, ở Rechester, nhiều lắm cũng xem như đủ tiêu chuẩn.

“Oa, thật là lợi hại!” Lưu Dược híp mắt vỗ tay.

Kỳ thật trong lòng hắn bình phán là: nạp đạn chậm, xạ kích chậm, không liền mạch, động tác xơ cứng…… gần như không có chỗ nào đáng khen.

Nhưng mà, vẻ mặt của hắn quá chân thành, người khác bị phản ứng của hắn chọc cười, cũng bắt đầu diễn tinh nhập thể.

Vân Mạt vuốt súng hai mắt tỏa sáng, bộ dáng vừa muốn thử xem vừa không quá dám: “Cái này, chơi như thế nào? Sẽ không cướp cò chứ?”

Bảo tiêu đã qua tới biểu thị cho bọn họ.

Lâm Phàm Thành học bộ dáng Absche để báng súng ở đầu vai, đôi mắt ướt dầm dề nhìn chằm chằm trước mặt: “Là như thế này sao? Ta bắn nhé?”

“Phanh……”

Một phát đạn đi ra ngoài, hắn kích động đến đổ mồ hôi tay, chẳng qua, bia ngắm đối diện trống một mảnh.

“Ta bắn được mấy điểm?” Lâm Phàm Thành mặt dày vô sỉ hỏi.

Ketstu vẻ mặt run rẩy: “8 điểm.”

Lâm Phàm Thành cầm súng vỗ đùi, hơi kém thả ra một phát, “Ta lợi hại như vậy?”

Ketstu hoảng sợ, vội vàng bảo hắn mở chức năng phòng hộ ra, ngăn lại hắn phấn khởi: “Ngươi bắn tới bia của ba ta……”

Absche đã cất súng máy bán tự động đi, thay bằng khẩu súng lục nhỏ, sau khi hướng tới phương xa bắn một phát liền chậm rì rì đi trở về phía bọn họ bên này.

“Absche tiên sinh?”

Năm người ngừng động tác tay, lễ phép đứng yên.

Bình Luận (0)
Comment