Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 418 - Chương 418. Là Nhiều Lo Lắng Sao

Chương 418. Là nhiều lo lắng sao Chương 418. Là nhiều lo lắng sao

Không ngờ Absche đột nhiên nâng cánh tay phải lên, họng súng chỉ thẳng Hoắc Xuyên, bảo tiêu bên người cũng đi theo “Rầm” lên đạn, họng súng chỉ về năm người.

Trong đầu Hoắc Xuyên tức khắc vang lên tiếng chuông cảnh báo, trên trán chảy ra mồ hôi.

Trong chớp nhoáng, Vân Mạt cũng suy nghĩ rất nhiều.

Hắn có ý gì? Nhìn ra cái gì hay là đang thử?

“Ba……” Ketstu hiển nhiên cũng ngây dại.

Ngón cái Absche đặt ở cò súng, ngón trỏ chậm rãi buộc chặt, đôi mắt hơi hơi nheo lại tản ra lãnh quang, nhìn chằm chằm Hoắc Xuyên, làm hắn cảm giác rõ ràng, ông ta muốn mệnh của hắn, không có bất luận ý tứ nói giỡn gì.

Cơ bắp Hoắc Xuyên trong nháy mắt căng chặt, theo bản năng muốn giơ súng phản kích.

Ngón tay Vân Mạt không tự giác véo động, tâm tư thay đổi thật nhanh.

Hắn mất công hẹn bọn họ tới đây, lời gì cũng không nói đã muốn mệnh của bọn họ? Thế này cũng không thể nào nói nổi!

Hơn nữa từ tướng mạo Hoắc Xuyên xem ra, ấn đường sáng ngời, hôm nay tuyệt không có khả năng gặp nguy hiểm về sinh mệnh.

Là thử!

Đỉnh đầu Hoắc Xuyên chảy ra mồ hôi lạnh, súng ở ngay trong tay, hắn tuyệt đối có thể ở trong vòng một giây dỡ xuống súng lục của Absche, cũng tiến hành phản kích, giải trừ uy hiếp.

Là thử đi? Nhưng bọn họ có lòi đuôi hay không Hoắc Xuyên không rõ ràng lắm.

Nếu hắn không phản kích, chính là đang đánh cuộc mệnh của mình!

Absche giơ súng, hơi hơi nheo mắt, nhìn như đang ngắm chuẩn, trên thực tế là đang quan sát.

Trừ cái này ra, thiết bị theo dõi chung quanh cũng không ngừng công tác.

Toàn bộ phản ứng của bọn họ, cho dù là biến hoá đồng tử, đều một tia không lầm truyền tới trên quang não tiến hành phân tích.

Lấy trực giác của Absche, Hoắc Xuyên là người có lực uy hiếp nhất trong mấy người.

Dưới tình huống bình thường, người gặp nguy hiểm, phản ứng của thân thể thường sẽ nhanh hơn đại não.

Dù có trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng rất nhiều biểu tình nhỏ đều là phản xạ, cũng sẽ bại lộ ra tâm tư của bọn họ.

Dù cho Hoắc Xuyên có thể giấu được, như vậy những người khác thì sao? Luôn có một người sẽ lộ ra dấu vết.

Nhưng mà, sự thật chứng minh, hắn đã tính sai.

“A…… A…… A……” Vân Mạt đã phát ra tiếng thét chói tai, rung động đến tâm can, đánh thẳng vào tâm linh.

Tay Absche đều bị nàng kêu chấn đến run run.

Không khí đột nhiên thay đổi. Hoắc Xuyên nháy mắt hoàn hồn, thần thái căng chặt thiếu chút nữa không duy trì nổi, mẹ kiếp, nhịn cười cũng là một việc đòi hỏi kỹ thuật.

Vân Mạt làm bộ sợ hãi ôm đầu ngồi xổm xuống, nương động tác che giấu, lặng yên điều động một sợi sát khí ở nơi đây, quấn quanh đến phía sau cổ của bốn người bọn họ.

Một cỗ lạnh lẽo truyền khắp cơ thể, sợ hãi, run bần bật…họng súng tối om đã hạ xuống, biểu tình bị kinh hách làm ra một cách cực kỳ tự nhiên.

Biểu tình này khiến Absche hài lòng, xem ra là hắn đã đa nghi, chỉ là mấy học sinh mà thôi.

Hắn tùy tay ném khẩu súng cho bảo tiêu, đi lên nhiệt tình bắt tay cùng bọn họ.

“Chỉ đùa một chút, ha ha, các ngươi thật thú vị. Bọn nhỏ, hoan nghênh các ngươi đã đến!”

Hắn lộ ra tươi cười giả nhân giả nghĩa, phảng phất người vừa rồi lấy súng chỉ vào Hoắc Xuyên không phải là hắn vậy.

Quả thật là cáo già mặt dày vô sỉ!

Mấy người thầm mắng trong lòng, nhưng trên mặt lại vẫn có vẻ nhút nhát sợ sệt như cũ, ngay cả chân tay đều có vẻ luống cuống.

Hắn quay đầu nói với Ketstu: “Mau tới tiếp đón các bạn của ngươi đi.”

Ketstu có chút sợ ba hắn, nhưng đã sớm thành thói quen với sự hỉ nộ vô thường của hắn.

Hắn liếc mắt nhìn Absche một cái, thấy hắn không có tỏ vẻ gì khác, lập tức lại đây tiếp đón bọn họ.

“Ba thích nói giỡn.”

Hắn cố gắng duy trì bộ dáng đứng đắn: “Sân huấn luyện này, hoàn toàn mô phỏng thiết kế của quân đội, toàn bộ hành tinh Ải Xán đều không có cái thứ hai. Ta mang các ngươi đi chơi.”

Vân Mạt làm bộ kinh hồn chưa định, một khẩu lệnh một động tác.

Trong lòng năm người có chút vừa lòng, chuyến này thu hoạch không nhỏ. Nơi này của Absche có bí mật, hơn nữa còn là bí mật không thể lộ ra ánh sáng.

Thử nghĩ xem, có người nào sẽ vui đùa với ân nhân cứu mạng của con mình kiểu này không?

Absche thử như thế, đơn giản là lo lắng bọn họ là có rắp tâm khác muốn tiếp cận Ketstu.

Ketstu dẫn năm người bọn họ đi vào sân luyện tập, chỉ vào bia hình người cách đó mấy mét nói: “Trước luyện tập cái này, chờ đến khi quen thuộc lại luyện tập di động.”

Absche không có đi, mà ngồi xuống phía dưới cây dù trên cỏ, đưa mắt ra hiệu cho bảo tiêu.

Bảo tiêu nháy mắt ngầm hiểu, thay đổi súng lục cho bọn hắn.

Vân Mạt chỉ tùy ý ước lượng, a, đến bây giờ còn định thử bọn họ.

Trọng lượng! Súng lục có đạn hay không.

Bọn họ huấn luyện hàng năm, dùng súng gần như trở thành bản năng, sao có thể không cảm giác được?

Vân Mạt trả lại súng, bãi tay xuống tỏ vẻ chính mình chỉ xem thì tốt rồi.

Thời điểm tỷ thí kỹ thuật diễn đã tới, biểu hiện của Lưu Dược đáng giá thưởng thức.

Hắn tiếp nhận súng, cầm thật cẩn thận, trước khi bóp cò súng còn lặp lại xác nhận trạng thái bảo hộ đã mở ra. Thậm chí sau khi bắn ra, gặp phản lực còn run cả tay rơi súng xuống đất, sợ hãi kêu lên nhảy ra.

Hoắc Xuyên cố ý tỏ ra soái, tư thế ngắm bia đặc biệt tùy ý, trong miệng khoa trương mà “Phanh” một tiếng.

Không đánh trúng?

Hắn quay đầu, biểu tình ngạc nhiên.

“A, đã quên nạp đạn.”

“Ngươi xem ta, thật là……”

Bảo tiêu lập tức đi lên hỗ trợ.

Đôi mắt Absche thâm lại, đã không còn nhẫn nại xem bọn họ biểu diễn, tiếp đón một tiếng liền rời đi.

Hắn vừa đi, Ketstu liền như trọng sinh, nhiệt tình dạy bọn họ tư thế xạ kích, còn giúp bọn hắn sửa đúng.

Bận việc nửa buổi sáng, cuối cùng đã có hơi chút hiệu quả, tư thế của năm người Vân Mạt bọn họ tuy rằng cũng không phải hoàn toàn chính xác, nhưng ít nhất không còn khó coi như lúc ban đầu.

“Uy, có hứng thú thử bia di động không?” Ketstu hỏi.

“A?”

Lưu Dược trợn mắt há hốc mồm: “Ta đến bia cố định còn chưa có quen đâu.”

Mạc Mặc lại rất hưng phấn: “Bia di động là gì?”

Ketstu vỗ tay một cái, có bia ngắm từ phía trước chạy tới bên này, tốc độ từ chậm đến nhanh.

Bốn nam sinh không đợi hắn nói chuyện, “Phanh phanh phanh” loạn bắn một hơi, còn phấn khởi chửi bậy.

“A a, bắn trúng bắn trúng, cái này so với bia cố định có ý tứ hơn nhiều, ta có thể bắn ngộ thương.”

“Đây còn không phải là trò chơi ngắm bắn trong tinh tế vương giả sao? Ta thích!”

“Lại tới một cái nữa, từ phải sang trái, là của ta, đừng có đoạt”

Lưu Dược hét lớn một tiếng, “Phanh”

Viên đạn mang theo nhiệt lượng cực nóng cắt qua không khí, gào thét bay về phía bia ngắm hình người, cuối cùng xẹt qua đầu vai của bia ngắm đi vào trên vách tường màu trắng phía sau, phát ra một tiếng ‘keng’ của sự va chạm giữa kim loại.

Đôi mắt mọi người trừng lớn, phảng phất quên hô hấp, thẳng đến khi Lưu Dược ném súng lục xuống, một bên nhảy một bên hoan hô, bọn họ mới hồi phục lại tinh thần.

Lưu Dược nhảy đến đất rung núi chuyển, khiến mặt đất thùng thùng rung động.

“Ta bắn trúng! Ta bắn trúng! Ha ha ha ——”

Mọi người:……kỹ thuật diễn của tên Lưu Dược này, không đi làm diễn viên thật đúng là có hơi chút đáng tiếc.

Với thành tích này, nếu là ở Trung Ương tinh, phỏng chừng sẽ bị thao luyện đến mẹ đều không nhận ra.

Khóe miệng Ketstu kéo kéo, tựa hồ muốn phun tào chê bai kỹ năng xạ kích của Lưu Dược, nhưng sau lại không lên tiếng.

Absche đã đóng quang não theo dõi lại, hoàn toàn đánh mất nghi ngờ với bọn họ.

Mấy đứa nhỏ ngu xuẩn mà thôi.

Nhìn dáng vẻ, là hắn đã lo lắng nhiều.

Bình Luận (0)
Comment