Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 425 - Chương 425. Ba Cái Không Vong Người

Chương 425. Ba cái không vong người Chương 425. Ba cái không vong người

Vân Mạt thấy nàng không thu lễ vật, chậm rãi rụt tay lại, thần thái mang theo chút ngượng ngùng và thử:

“Cái kia…… Thầy Nhiếp của chúng em nhờ em hỏi cô một chút, cô có thích đi xem phim không?”

Emma vẻ mặt hoang mang: “…… Ai là thầy Nhiếp?”

Vân Mạt sờ sờ mũi, có hơi chút xấu hổ: “Chính là…… Hai người lần trước không phải đã chào hỏi qua ở trong vườn trường sao? Lúc ấy cô còn cười cười với thầy ấy……”

Emma:…… Hoàn toàn không có ấn tượng.

Nhưng, nàng lớn lên xinh đẹp, tóc vàng xoăn dài đến eo, đôi con ngươi màu xanh nước biển, làn da trắng nõn, chân dài, thường xuyên sẽ bị người đến gần, nàng cũng đã quen với việc này.

Lý do của Vân Mạt có thể nói là hoàn mỹ, đóa hoa biru kia cũng thực dụng tâm, không phải vội vàng lấy ra tới cho có lệ, hai nữ nhân nháy mắt thả lỏng xuống.

Xem ra là các nàng gần đây quá khẩn trương, quá mức nghi thần nghi quỷ.

Mỗi ngày, người tới tòa nhà này nhiều không đếm xuể, cũng không thể mỗi người đều hoài nghi được.

Hải Lệ Nhã rốt cuộc vươn tay phải ra, đưa lưng về phía Emma làm ra cái thủ thế “OK”, sau đó đầu cũng không quay lại, rời đi.

Emma cũng lơi lỏng xuống, nhưng nàng hiển nhiên đối với vị “thầy Nhiếp” này cũng không cảm thấy hứng thú. Cái người đến tiếp cận cũng nhờ học sinh hỗ trợ, chỉ là tên nhút nhát mà thôi.

Emma hỏi: “Tại sao hắn không tự tới đây?”

Vân Mạt không có chính diện trả lời, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Cô……chưa có bạn trai chứ?”

Emma nhìn thân ảnh Hải Lệ Nhã đã đi xa, bật cười: “Không có.”

Vân Mạt lại một lần nữa giơ tay, đưa hoa tới trước mặt Emma: “Ừm, thầy Nhiếp của chúng em cũng độc thân. Thầy ấy…… có hơi chút thẹn thùng.”

‘Thầy Nhiếp thẹn thùng’ đang nghe lén toàn bộ hành trình :……

Emma che miệng cười khẽ: “Bảo chính hắn tới đưa đi.”

Vân Mạt chưa từ bỏ ý định, nói tiếp: “Đã trễ thế này, cô vẫn chưa trở về sao? Thầy Nhiếp của chúng em có xe, có thể đưa cô về.”

Khóe miệng Emma giật giật, cảm thấy nữ học sinh hỗ trợ tiếp cận này thật đúng là dong dài.

Nhưng nàng còn có chuyện rất trọng yếu phải làm, không nghĩ cùng nàng ta nói chuyện tào lao, vì thế xua xua tay, “Ta còn có việc, em đi về trước đi.”

“Vậy được rồi, ngày mai thì sao?”

Emma nói: “Ngày mai bảo chính hắn tới đi.”

Vân Mạt chỉ đành lưu luyến từng bước đi ra ngoài.

Nàng vừa mới rẽ đến vách tường bên trái, đôi mắt liền nhẹ nhàng mị lên.

Mặt sau một bức tường cách nàng ước 5 mét, một nam nhân lặng yên không một tiếng động trượt xuống.

Vân Mạt giơ tay phải lên, giữa hai ngón tay kẹp một lá bùa truy tung màu vàng.

“Đi……”

Cùng với tiếng của nàng, lá bùa phảng phất như có ý thức, phiêu phiêu hốt hốt bay về phía nam nhân, cuối cùng thần không biết quỷ không hay mà dán ở phía sau lưng hắn.

Nam nhân thân hình lưu loát xuyên qua tường thấp cùng cây cối, phảng phất như một đạo tàn ảnh lướt qua bóng đêm và gió mạnh.

Vân Mạt đuổi theo hắn, đồng thời gửi tin tức ở trong nhóm: “Phát hiện bọ ngựa, ta đi xem.”

Nhiếp Câu Sanh nhận được tin tức đầu tiên: “Đóa hoa kia có chút khó giải quyết. Mở định vị ra, ta an bài người đi tiếp ứng cho ngươi, cẩn thận.”

Vân Mạt ước lượng một chút, lấy sức chiến đấu trước mắt của nàng, tự bảo vệ mình cùng chạy trốn là không thành vấn đề.

Thêm thần hành phù, bước chân nàng phiêu phiêu hốt hốt, như lá rụng đuổi theo phía sau nam nhân.

Ban đêm ở khu trung ương hành tinh Ải Xán, điểm mù tương đối thiếu, nhưng mỗi điểm dừng chân của nam nhân kia, lại đều dẫm lên địa phương tối nhất ở đây, tuyệt đối là cao thủ.

Tốc độ nam nhân rất nhanh, nhưng khi trải qua một con hẻm tối, lại đột nhiên ngừng lại.

“Phanh”, hai tay hắn giơ lên, đặng đặng lui lại mấy bước, trên cánh tay là dấu chân rõ ràng.

Nam nhân dựa vào vách tường, ổn định thân hình, nắm chặt tay vọt trở về.

Ngay sau đó, chính là một trận tiếng gió của quyền cước đánh nhau. Quyền phong lạnh thấu xương, khi chạm vào nhau phát ra âm thanh trầm đục, ở trong bóng đêm yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.

Cánh tay Liên Nghệ đặt ở trên yết hầu của hắn, mày nhăn chặt, khẽ quát một tiếng:

“La Viễn Xung!”

Trong bóng đêm, La Viễn Xung kịch liệt giãy giụa, giống như cái gì cũng không nghe thấy, nhưng lại giống như nghe được một chút.

Liên Nghệ chế trụ tay hắn, đem hắn ấn ở trên tường, lại rống lên một tiếng: “La Viễn Xung, tỉnh dậy!”

La Viễn Xung đưa lưng về phía Liên Nghệ, lỗ tai dựng lên.

Nương ánh trăng, có thể nhìn thấy một con ngươi của hắn tản mát ra vòng sáng màu bạc, mà một con ngươi khác, lại đen hoàn toàn.

Liên Nghệ toàn thân đề phòng, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm hắn, phòng ngừa hắn đột nhiên đào tẩu.

La Viễn Xung và hắn là họ hàng xa, cũng từng nhậm chức ở quân đội.

Nghe nói vừa mới trở về, hắn vì sao sẽ xuất hiện ở chỗ này?

Hơn nữa xem thân thủ hắn……

Trước kia tuyệt đối không phải như thế!

Vân Mạt đuổi tới, nhìn thấy tình huống trong ngõ nhỏ, rốt cuộc đè lại đầu gối thở hổn hển.

Lúc này, La Viễn Xung đột nhiên tránh thoát, lấy một cái tốc độ không phải của người, hướng tới một bức tường thấp cách hắn gần nhất nhảy qua.

----

(*) Nhân vật La Viễn Xung: xuất hiện ở ch.ư.ơ.ng 327, là anh trai của La Viễn Kha. La Viễn Kha được Liên Châu giới thiệu, thông qua Tứ Cửu Dịch Học Đường nhờ Vân Mạt tìm giúp anh trai bị mất tích đã hai năm. Khi tìm được thì La Viễn Xung đã mất trí nhớ.

-----

Trên chân lại truyền đến một cổ lực mạnh mẽ, theo sát là một tiếng “Phanh” vang lên, cả người La Viễn Xung nặng nề ngã xuống mặt đất.

Nhưng hắn tựa hồ không cảm thụ thấy đau đớn, nhanh chóng bắn lên, ý đồ lại lần nữa chạy trốn.

Vân Mạt vọt đến một bên, véo động chỉ quyết, nhanh chóng điều động sát khí chung quanh, quấn quanh tay chân La Viễn Xung, mượn động tác này kéo chậm hắn.

Vây trận khởi động, hơn nữa dưới thế công của Liên Nghệ, La Viễn Xung giống như một con thú bị vây lại, hắn liền mạng giãy giụa không có mục đích, ý đồ trốn thoát.

“Liên……” Vân Mạt thở nhẹ một tiếng, đem hai chữ sau nuốt trở về.

Liên Nghệ nâng tay, chém vào sau cổ La Viễn Xung.

Thoáng chốc, thân thể La Viễn Xung liền mềm xuống, bùm một tiếng ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.

Vân Mạt thấu đi lên, không nhịn được nhăn chặt mày.

Là hắn?

Khách nhân có ba cái “Không vong” kia!

Bước chân Liên Nghệ lảo đảo một chút, hướng nàng vẫy tay, “Lại đây, đỡ ta một phen……”

Vân Mạt bước nhanh qua.

Một cỗ mùi máu tươi gay mũi kích thích khứu giác của nàng.

Nàng kinh ngạc quay đầu, phát hiện bả vai cùng cánh tay của Liên Nghệ đều thấm ra máu, mùi máu tươi nồng đậm kia từ trên người hắn truyền ra tới.

Vân Mạt vội vàng đi qua đỡ hắn, “Ngài bị thương sao?”

Tay phải Liên Nghệ ấn ở trên đầu nàng vai, “Miệng vết thương trước đó bị nứt ra, không sao, một lát sẽ tốt.”

Vân Mạt cúi đầu nhìn trí não, vị trí của những người khác cách đây khá xa.

Bên ngoài hẻm nhỏ truyền đến tiếng bước chân ồn ào, bọn họ ở nơi này đánh nhau nửa ngày, vạn nhất dẫn người lại đây, nàng không nắm chắc có thể mang cả hai người đi được.

Bọn họ đến hành tinh Ải Xán không có thông báo, thân phận không chịu nổi điều tra.

So với rơi vào trong tay sở cảnh sát hoặc quân đội hành tinh Ải Xán, có lẽ người nào đó của Liên Bang sẽ càng hy vọng chính bọn họ chết hơn.

Vân Mạt nhìn La Viễn Xung ở bên cạnh, cao tầm 1 mét 8, to con, nơi này còn có một người bệnh cường chống nữa. Nàng bực bội vò tóc, ngón tay kẹp bùa chú, cân nhắc lại lần nữa mượn bát quái trận vây khốn người thì có bao nhiêu cơ hội.

Liên Nghệ nghiêng đầu: “Không cần hoảng, không có việc gì.”

Hai người nghiêng tai lắng nghe, tiếng bước chân ở đầu hẻm dừng lại, sau đó xoay người, đi xa.

“Ngài còn có thể đi không?” Vân Mạt hỏi.

Đôi môi mỏng trên gương mặt cương nghị của Liên Nghệ nhấp chặt, “…… Chờ đi, người tiếp ứng rất nhanh sẽ đến.”

Năm phút sau, một chiếc xe việt dã màu đen kẽo kẹt ngừng ở đầu hẻm, cửa hông mở ra, vài đạo hắc ảnh nhanh chóng lóe nhập.

Còn không đợi người ngoài thấy rõ ràng bộ dáng chiếc xe, trong bóng tối cũng chỉ còn dư lại một tia sáng màu xanh.

Bình Luận (0)
Comment