Vân Mạt chào Nhiếp Câu Sanh xong liền đi theo Liên Nghệ, tới một cửa tiệm không có tên.
Đẩy cửa đi vào, một cổ cảm giác áp bách ập vào trước mặt.
Nàng xoay đầu, ánh mắt dừng lại ở mấy góc trong chớp mắt.
Người ở trong chỗ tối tức khắc run lập cập, gửi tin cho nhau.
“Mẹ kiếp, vừa rồi nàng nhìn về chỗ ta, nàng sao lại phát hiện ra ta.”
“Ta mẹ nó chỗ nào biết, nàng cũng nhìn ta! Ngươi nhìn thấy sắc mặt của đội trưởng không?”
“Chúng ta ở trước mặt một cô gái nhỏ đều không giấu được, trở về kiểu gì cũng phải đi huấn luyện một lần nữa đi?”
“Không cần a……”
Oán niệm lan tràn khắp phòng.
Liên Nghệ nâng tay phải lên, đánh một thủ thế, mấy binh lính nháy mắt im miệng.
Vân Mạt đã đi theo rảo bước tiến vào nhà ở.
Tiểu binh đen gầy cõng La Viễn Xung, đặt hắn xuống sô pha.
La Viễn Xung không có ý thức giãy giụa một chút, nhưng bị dây thừng làm từ vật liệu đặc thù bó lại, nên không có làm ra động tĩnh lớn gì.
Động tác của tiểu binh nhanh nhẹn làm xong hết thảy, rất nhanh liền thối lui đến một góc, đó là một chỗ có thể phòng vệ lại cũng cho người ta đủ không gian.
Kiều Tiểu Thất đi tới, mở bao chữa bệnh ra, thuận tiện cởi bỏ băng vải của Liên Nghệ, lộ ra miệng vết thương bên trong, da thịt lộ ra ngoài, hơn nữa chảy máu, thoạt nhìn huyết nhục mơ hồ.
Sau khi xịt một liều thuốc cầm máu, lại xịt một liều thuốc tê, liền bắt đầu xử lý miệng vết thương.
Không có người máy chữa bệnh chuyên dụng, người thực hiện công việc khâu vết thương tự nhiên không thể thiếu được.
Miệng vết thương của Liên Nghệ nứt toạc, ra không ít máu, cơ bắp có dấu hiệu bị lôi kéo, động tác đánh nhau quá lớn, đoạn chỉ lúc trước khâu lại đã bị đứt.
Kiều Tiểu Thất rửa sạch miệng vết thương một cách đâu vào đấy, động tác không nhanh không chậm, rửa sạch xong liền bắt đầu khâu lại.
Vân Mạt nhìn chằm chằm, y thuật của Vân gia nàng chú trọng điều động sức chống cự của chính nhân thể, càng am hiểu bệnh mãn tính. Loại ngoại thương này, vẫn là thủ pháp trị liệu của tinh tế hiệu quả hơn.
Chẳng qua, nhìn động tác khâu của Kiều Tiểu Thất, cùng với da thịt bị châm qua châm lại, Vân Mạt cũng cảm thấy đau đến hoảng.
“Tê ~”
Theo động tác đâm, kéo của Kiều Tiểu Thất, nàng theo bản năng hít sâu một ngụm khí lạnh.
“Tê ~” nàng lại hít sâu lần hai.
“Tê ha……” Khi nàng lần thứ ba hút không khí, Liên Nghệ ngẩng đầu, không thể nhịn được nữa:
“Ngươi có thể câm miệng không?”
Vốn dĩ cũng không cảm thấy thế nào, nhưng nghe một tiếng lại một tiếng “Tê” này của nàng, đột nhiên liền đem lực chú ý phóng tới trên miệng vết thương, tuy rằng cũng không đau……
Vân Mạt:……
Vân Mạt hỏi: “Vết thương nặng như vậy, không có việc gì chứ?”
Kiều Tiểu Thất phiết miệng: “Không phải có ta sao”
Trong lòng nàng lại không ngừng chửi thầm, mẹ kiếp, nếu không phải đội trưởng bị thương, nàng đã quên chính mình ban đầu là một quân binh chữa bệnh.
Bị Liệp Báo tôi luyện, thiếu chút nữa cho rằng chính mình là một tên nam nhân.
Biểu tình Liên Nghệ bình tĩnh, môi mín thành một đường thẳng.
Vân Mạt vươn ba ngón tay, đối với Liên Nghệ khoa tay múa chân một chút, ý tứ thực minh xác, dù sao cũng nhàn rỗi, không bằng để nàng nhìn xem?
Liên Nghệ vươn cánh tay trái đáp ở trên mặt bàn.
Vân Mạt kéo ghế dựa ngồi xuống, ngón tay nhẹ đáp lên bắt mạch cho hắn. Tóc mai che lại cái trán của nàng, làm cho mặt nàng càng nhỏ hơn.
Ngón tay trắng nõn đáp ở trên cổ tay, Liên Nghệ bỗng nhiên cảm thấy cảm giác xao động lại tới nữa.
Hắn theo bản năng rụt tay một chút.
“Đừng nhúc nhích”, Vân Mạt nhíu mày, lại dùng sức ấn một chút.
Liên Nghệ có chút cứng đờ, vẫn là lần đầu bị người dạy bảo như vậy.
“Thế nào?”
Kiều Tiểu Thất một bên bận việc một bên cùng Vân Mạt mở ra vui đùa.
Các nàng cũng coi như người quen cũ, Kiều Tiểu Thất tự nhiên cũng rõ ràng, luận y thuật, Vân Mạt ở trên phương diện nào đó tuyệt đối có thể nói là đứng đầu.
Vân Mạt thu hồi tay: “Không có gì trở ngại, chỉ là ngoại thương”.
Liên Nghệ giương mắt, nâng nâng cằm hướng về La Viễn Xung trên sô pha, “Ngươi xem thử xem hắn sao lại thế này?”
Vân Mạt đi qua, cầm lấy cánh tay trái của La Viễn Xung, bắt mạch cho hắn.
Ước chừng một phút sau, Vân Mạt một câu cũng chưa nói, chẳng qua giữa mày lại càng nhăn càng chặt.
Mạch là đường đi của máu, nối liền toàn thân. Lúc này mạch tượng của La Viễn Xung không trầm không nổi, thong dong hữu lực, hắn thực khỏe mạnh.
Hiển nhiên đây là kết quả mâu thuẫn với trạng thái của hắn.
Ba ngón tay của Vân Mạt ấn- tìm -đẩy, thần sắc ngưng trọng, nửa ngày không nói gì.
Liên Nghệ nhìn ra khác thường của nàng: “Như thế nào?”
Tay trái Vân Mạt hướng ra ngoài, ý bảo tạm thời đừng nóng nảy.
Ba ngón tay phải của nàng vẫn cứ ấn ở trên cổ tay La Viễn Xung, điều động nguyên thần lực, theo gân mạch La Viễn Xung không ngừng tra xét.
Mới bắt đầu còn tính là thuận lợi, nhưng càng về sau càng phát hiện, chống cự của đối phương bắt đầu kịch liệt.
Đặc biệt là khi nguyên thần lực của nàng đến não bộ La Viễn Xung, một cỗ vù vù thình lình xảy ra làm trong óc nàng một trận chỗ trống.
Vù vù quen thuộc làm đôi mắt Vân Mạt vụt trợn to.
Không đúng, không chỉ là một cỗ phản phệ, mà có hai cỗ, bắt đầu từ não bộ của hắn, hai cỗ tinh thần lực cực kỳ cường hãn, gào thét phản công cũng mưu toan cắn nuốt xâm lấn nguyên thần lực.
Vân Mạt nhanh chóng thu tay lại, trên mặt tất cả đều là mồ hôi lạnh.
“Thế nào?”
Liên Nghệ thấy thần sắc nàng không đúng, quan tâm hỏi một câu, âm thanh khàn khàn lộ ra ý nhị không rõ.
Vân Mạt không có trả lời, mà cúi đầu nhìn mặt La Viễn Xung.
Quả nhiên, giống kết luận trước đó của nàng, thần trí hỗn độn, có tướng nhân diệt, lại có dấu hiệu đến đường cùng phùng sinh.
Vân Mạt trầm tư, nói ra kết luận của nàng.
Sắc mặt Liên Nghệ ngưng trọng hỏi: “Ý của ngươi là, hắn bị Tinh Minh ăn mòn?”
Sắc mặt Liên Nghệ trầm xuống, chưa từng có nghe nói qua, có ai có thể chống đỡ được Tinh Minh ăn mòn. Nếu La Viễn Xung thật sự đã bị……
Nghĩ đến gia đình kia, sau khi tìm được hắn, trên mặt mừng như điên, trong lòng Liên Nghệ có chút áp lực. Sau khi được đến lại mất đi, là một sự kiện thực tàn nhẫn.
Vân Mạt gật gật đầu lại lập tức lắc đầu: “Không được đầy đủ lắm”.
“Rốt cuộc sao lại thế này? Nói rõ ràng đi”, Liên Nghệ nói.
Vân Mạt vuốt cằm suy tư: “Ta cảm nhận được tinh thần Tinh Minh dao động, nhưng trong cơ thể hắn có hai cỗ lực lượng đang chống lại.”
“Hai cỗ lực lượng?”
Vân Mạt gật đầu, hai cỗ lực lượng vốn dĩ chống lại nhau, duy trì trạng thái cân bằng, cho nên tinh thần hắn mới có thể hỗn loạn ồn ào như vậy.
“Như thế nào sẽ?” Kiều Tiểu Thất cũng kinh sợ kêu lên.
Vân Mạt bỗng nhiên nhớ tới loại trạng thái này giống cái gì!
Liền giống như đoạt xá, tựa hồ là bộ dáng bị người đoạt xá không được, ngược lại đem đối phương cắn nuốt.
Liên Nghệ kinh ngạc hỏi: “Ý của ngươi là, hắn phản ăn mòn người Tinh Minh?”
“Sao có thể?”
Kiều Tiểu Thất phát ra tiếng kinh hô lần thứ hai không dám tin tưởng.
Nếu thật là như vậy, kia…… Kia…… Nói không chừng liền thật sự có thể tìm được nhược điểm của Tinh Minh.
Vân Mạt gật đầu, “Có khả năng này, nhưng, vẫn nên hỏi bản nhân hắn một chút mới tương đối thỏa đáng.”
“Ân”, Liên Nghệ gật đầu.
Vân Mạt trát một châm ở trên người La Viễn Xung, hắn đột nhiên mở mắt.
La Viễn Xung nằm ở đó mờ mịt, tu dưỡng quân nhân lâm nguy không sợ phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Hắn không nói gì, chuẩn bị lấy bất biến ứng vạn biến.
“Tỉnh rồi sao?” Vân Mạt thấu đi lên hỏi.
La Viễn Xung kéo kéo khóe miệng, lạnh lùng hỏi: “Các ngươi có ý gì?”
Liên Nghệ lau mặt, nhanh chóng dỡ xuống ngụy trang, đi đến bên cạnh sô pha, cúi đầu hỏi, “Viễn Xung, ngươi có nhận ra ta không?”