Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 439 - Chương 439. Trước Tiên Nhập Ngũ

Chương 439. Trước tiên nhập ngũ Chương 439. Trước tiên nhập ngũ

Trên đùi Vân Mạt bị súng bắn qua, cũng không có thương đến xương cốt. Dịch chữa trị của quân đội hiệu quả không tồi, hiện tại đi đường còn có hơi chút ảnh hưởng, nhưng vấn đề không phải quá lớn.

Vân Mạt đi trước nhìn nhìn Hoắc Xuyên bọn họ, phát hiện tất cả đều vẫn còn đang ngủ, liền đi tìm Liên Nghệ phục mệnh.

Cốc cốc cốc!

Nàng đứng ở cửa, lễ phép gõ gõ.

Liên Nghệ ngồi trên ghế, hàng năm du tẩu ở trong nguy hiểm, làm cả người hắn giống như lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén mà lại khí thế bức người.

Trong quang não trước mặt, đang tuần hoàn truyền phát tin tức có quan hệ đến tiền tuyến.

Nghe được tiếng đập cửa, hắn khẽ ngẩng đầu lên: “Vào đi.”

Vân Mạt một chân nhẹ một chân nặng đi đến.

Chip bị huỷ, nhiệm vụ lần này của bọn họ cũng coi như là đã họa lên một dấu chấm hỏi.

Trong lòng Vân Mạt có rất nhiều cảm xúc, nhưng lúc này nhìn thấy Liên Nghệ, lại không biết nên nói gì.

Liên Nghệ nhướng mày, chờ nàng.

“Liên giáo quan, người bệnh có thể không cần đứng để hội báo công tác được không?” Vân Mạt hỏi.

“Ngồi đi!”

Vân Mạt dịch đến trên chiếc sô pha bọc da màu đen ở bên cạnh, an tĩnh ngồi xuống.

Gian phòng làm việc này sạch sẽ, đơn giản, không có trang trí nhiều, trên vách tường là cờ của Liên Bang, còn có quân mũ bày biện ở trên bàn, quân trang khoác ở trên lưng ghế, trong quạnh quẽ lại có loại cảm giác thiết huyết, cùng với phong cách của hắn thật ra lại rất hợp.

Vân Mạt cúi đầu, không nói gì.

Lúc này, cửa bị cùm cụp gõ vang, Nhiếp Câu Sanh cũng không chào hỏi mà đến.

Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vân Mạt, kéo kéo khóe miệng, tùy tiện đi đến bên kia sô pha ngồi xuống.

Hai tay Nhiếp Câu Sanh đặt ở đỉnh đầu, thân thể dựa vào sau ghế, đôi chân dài bọc trong chiếc quần quân nhân duỗi ra, không hề hình tượng bắt chéo chân lên.

Liên Nghệ liếc xéo hắn một cái, vào phòng cấp trên không gõ cửa, không có bộ dáng quân nhân, tác phong tán loạn…… nhưng hắn nhíu nhíu mày, cuối cùng không nói gì.

Trong phòng có ba người nhưng thực an tĩnh.

Ngày thường, hai người này vẫn hay lảm nhảm, hiện tại lại có thể không mở miệng. Hơn nữa bản thân Liên Nghệ cũng không phải người thích nói lời vô nghĩa, áp suất thấp tràn ngập căn phòng.

Nhiệm vụ tuy rằng đã hoàn thành, nhưng đội viên Liệp Báo cũng có vài người bị trọng thương, còn có mấy người vĩnh viễn không tỉnh lại, lúc này đang lẳng lặng nằm ở phía sau hàng hạm……

Hồi lâu sau, Liên Nghệ gõ gõ mặt bàn. Ý tứ thực minh xác, các ngươi là tới nơi này của ta ngồi chơi sao? Có việc mau nói, không có việc gì thì lăn, ta rất bận.

Nhiếp Câu Sanh hơi hơi ngửa đầu, chậm rãi phun một vòng khói lên không trung.

Vân Mạt hơi nhíu mày, ghét bỏ xê dịch sang bên cạnh.

Nhiếp Câu Sanh liếc nàng: “Thế nào?”

Ngón trỏ Vân Mạt đặt ngang phía dưới mũi: “Nhiếp đại tá, hít khói thuốc thực ảnh hưởng đến sức khỏe, ta vẫn còn là đứa nhỏ trong độ tuổi phát triển.”

Nhiếp Câu Sanh cố ý hướng trên mặt nàng thổi một vòng khói: “Đứa nhỏ thật lớn!”

Vân Mạt đứng lên, lui về phía sau hai bước, tức giận trừng mắt hắn.

Nhiếp Câu Sanh khiêu khích lôi kéo khóe miệng, hai mắt nhìn về phía đỉnh đầu.

Vân Mạt chậm rì rì móc giấy vàng từ trong túi quần ra, kẹp ở giữa hai ngón tay.

“Sao? Muốn dĩ hạ phạm thượng? Cùng ta so?”

Nhiếp Câu Sanh lại thổi vòng khói, thần thái lười nhác, nhưng đáy mắt chợt lóe duệ quang, tiết lộ một chút tâm tư chờ mong của hắn.

Nữ sinh này thực không tồi, có tính cách, có mưu trí, có năng lực, rất hợp gu ăn uống của hắn.

Liên Nghệ gõ xuống mặt bàn thật mạnh: “Muốn đánh đi ra ngoài đánh, hàng hạm có phòng huấn luyện!”

Nhiếp Câu Sanh tiến lên một bước, búng thật mạnh vào đầu Vân Mạt, phát ra “Băng” một tiếng giòn vang.

Sau đó xoa xoa đỉnh đầu nàng, khiến đầu tóc nàng rối thành một đoàn, lẩm bẩm: “Cô gái nhỏ.”

Vân Mạt:…… Mẹ kiếp!

Giấy vàng trong tay nàng ném đi ra ngoài, chuẩn bị đưa hắn một đoạn thời gian vận đen.

Trong không khí đột nhiên có hai cỗ tinh thần lực thập phần cường hãn, một cỗ giống như mũi tên nhọn, một cỗ như khiên tản ra.

Giấy vàng của Vân Mạt bay múa trong không trung, đôi mắt nàng cũng càng thêm lóe sáng.

Đã xem thường bọn họ, hóa ra tinh thần lực của Cẩu Thặng cũng cường hãn như thế.

Tinh thần lực chống lại sát khí, nếu không có Liên Nghệ che chở, giấy vàng đã sớm nát.

Cẩu tử quá cường hãn, hiện tại, nàng cơ bản không đánh lại hắn!

Vài giây sau, căn phòng lại một lần nữa lâm vào an tĩnh.

Nhiếp Câu Sanh cười nhìn Vân Mạt: “Ngươi về luyện tập thêm đi, ta chờ ngươi lại đến.”

Vân Mạt trừng hắn một cái, ngẩng đầu nhìn bầu trời, sắc mặt vô tội, một bộ biểu tình không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Có chuyện nói chuyện, không có chuyện gì thì đi ra ngoài”.

Liên Nghệ nhíu mày, trong tiếng nói khàn khàn tràn đầy không vui.

Nhiếp Câu Sanh ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực, rốt cuộc đứng đắn lên: “Hành tinh Nhưỡng Bình Tân khai chiến.”

Ánh mắt Vân Mạt tối sầm lại, quả nhiên…… Chỉ cần muốn làm, có rất nhiều cớ.

Dù Heaven Fire không phải do Liên Bang phóng ra, dù sự uy hiếp của Tinh Minh đã bày ra bên ngoài, chỉ cần chủ ý khai chiến, hết thảy chứng cứ đều là mây bay.

Liên Nghệ gật đầu, hắn chuyển động quang não, dời màn hình về phía góc độ của bọn họ, trong màn hình xuất hiện chiến dịch gần vũ trụ.

Âm thanh mang theo chút khàn khàn truyền đến:

“Lá gan của hành tinh Nhưỡng Bình Tân rất lớn, dẫn đầu khiêu khích, lại có thể là bọn họ.”

“A!” Nhiếp Câu Sanh cười nhạo một tiếng, “Phía sau sợ là có chống lưng”.

Vân Mạt tiếp một câu: “Hành tinh Alpha?”

Chỉ có bọn họ có thể cùng Liên Bang chống lại.

Liên Nghệ lắc đầu: “Không chỉ vậy.”

Trong màn hình ánh sáng là tin tức một ngày trước, bộ phận chiến dịch chạm vào là nổ ngay, kết thúc cũng tương đối nhanh.

Ở biên giới giáp các tiểu hành tinh đã triển khai mấy lần chiến tranh trên quy mô nhỏ.

Lúc đầu, thế cục trên cơ bản nghiêng về một bên. Vũ khí nghiền áp cùng thực lực tinh cầu nghiền áp, thiếu chút nữa đã đánh cho đám phần tử hiếu chiến của hành tinh Nhưỡng Bình Tân này tàn phế.

Nhiếp Câu Sanh tiến lên một bước, click mở bộ bản đồ hành tinh: “Còn có Sharia.”

Theo ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, rất nhanh, chiến cuộc đã xảy ra biến hóa rõ ràng.

Alpha cùng Sharia lần đầu buông xuống can qua, nhất trí đối ngoại.

Hành tinh Alpha tuyệt không cho phép Liên Bang thiết nhập vào nơi này.

Sharia tinh cũng không cho phép cân bằng bao lâu nay bị quấy rối.

Huống hồ, hai hành tinh đều cần chiến tranh để dời đi mâu thuẫn kịch liệt trên vấn đề về kinh tế.

Khắp nơi lâm vào giằng co cùng thăm dò, chẳng qua đều là xung đột mơ hồ ở biên giới, mà không có thâm nhập sâu.

Nhiếp Câu Sanh hung hăng bóp nát điếu thuốc trong tay, trong mắt tràn đầy hàn quang.

Loại kết quả này trước đó bọn họ đã sớm đoán được, nhưng lại bất lực.

Liên Nghệ chậm rãi mở miệng:

“Từ góc độ nào đó mà nói, tuy rằng mục đích của Tinh Minh không có đạt được, không bắt được Hắc Ma Nhãn. Nhưng ít ra, bọn họ đã làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn.”

Nhiếp Câu Sanh gật đầu, “Ân, chỉ cần thêm một chút lửa, liền sẽ “Bùm…””

Hắn mở đôi tay ra, làm thủ thế nổ mạnh.

Liên Nghệ trầm mặc một lát, đầu ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, nhìn về phía Vân Mạt, “Có tin tức có quan hệ đến ngươi.”

Vân Mạt nao nao, ngước mắt nhìn hắn, hỏi: “Cái gì?”

Liên Nghệ nói: “Liên Bang tính toán tăng cường quân số.”

Vân Mạt: “Có ý gì?”

Liên Nghệ nhìn nàng, “Cục diện trước mắt khẩn trương, lãnh thổ quốc gia Liên Bang quá rộng, yêu cầu trưng binh trên phạm vi lớn. Cho nên, các ngươi có khả năng phải nhập ngũ sớm.”

Vân Mạt cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Nhập ngũ?

Tuy rằng đây là sự tình bên trong dự kiến, nàng cũng từng tính toán rút ngắn thời gian vườn trường, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ đến sớm như vậy.

Bình Luận (0)
Comment