Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 440 - Chương 440. Hai Chỉ Vắt Cổ Chày Ra Nước

Chương 440. Hai chỉ vắt cổ chày ra nước Chương 440. Hai chỉ vắt cổ chày ra nước

Vân Mạt hỏi: “Là tất cả mọi người sao?”

Liên Nghệ lắc đầu, “Không phải, quân bộ sẽ tiến hành sàng chọn, đưa người tới địa phương thích hợp nhất.”

Vân Mạt hỏi: “Khi nào?”

Liên Nghệ nghĩ nghĩ, nói: “Ước chừng còn hơn ba tháng chuẩn bị, toàn bộ học sinh năm 2 trở lên của trường quân đội, đều có thể xin tốt nghiệp sớm.”

Nhiếp Câu Sanh chen chân vào nói: “Kiến nghị ngươi xin một chút.”

Vân Mạt nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: “Nga? Ta cho rằng ngài sẽ khuyên ta không cần xúc động.”

Nhiếp Câu Sanh 'sách' một tiếng, bỗng nhiên xê dịch đến gần, lại muốn đi xoa trán nàng.

Khóe mắt Vân Mạt nhìn đến, nháy mắt dời đi một khoảng cách lớn, bàn tay Nhiếp Câu Sanh ở giữa không trung chạm vào không khí.

“Hắc……” Hắn vươn ngón trỏ tay trái, chỉ Vân Mạt.

Vân Mạt khiêu khích nhướng mày, dứt khoát dọn ghế dựa ngồi đến bên cạnh Liên Nghệ.

Nhiếp Câu Sanh:……

Hắn cũng không để ý, lôi kéo khóe miệng cười: “Bắt lấy cơ hội này, đối với ngươi mà nói là một lợi thế.”

Vân Mạt chớp mắt: “Ví dụ như?”

Nhiếp Câu Sanh phụt cười vui vẻ, phản ứng của con bé này, càng xem càng thú vị, lại có thể hoàn toàn không có tự giác của một tiểu binh, so với đám thủ hạ luôn nơm nớp lo sợ của hắn mạnh hơn quá nhiều.

Hắn khó được kiên nhẫn phân tích:

“Đầu tiên, lúc này trưng binh, ở phương diện quân hàm, sẽ có một khởi điểm càng cao.”

Liên Nghệ cũng gật đầu, bổ sung:

“Hiện tại chiến cuộc chưa triển khai trên phạm vi lớn, chỉ ở quy mô nhỏ nhằm thử thăm dò và giằng co, không có bao nhiêu nguy hiểm, là một cơ hội rất tốt để thích ứng và rèn luyện.”

“Không sai!” Nhiếp Câu Sanh búng tay một cái, “Tiếp theo, chương trình học ở trường các ngươi, sau năm 3, các loại tri thức lý luận cũng đã kết thúc, chủ yếu chính là thuật thao. Mà nói đến thuật thao, ở quân bộ, cơ hội mới có thể càng nhiều.”

“Nha?” Đuôi lông mày Vân Mạt hơi hơi nhướng lên, có chút đạo lý.

Nhiếp Câu Sanh tạp tạp miệng, tiếp tục dụ dỗ:

“Cơ giáp của quân bộ, so với hệ thống bắt chước của trường học, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần!”

Nói xong, hắn quay đầu nhìn nhìn Liên Nghệ, “Ngài nói đúng không? Liên đội trưởng?”

Liên Nghệ mặt vô biểu tình mà nhìn hắn một cái, quay đầu nói với Vân Mạt:

“Đúng vậy. Hơn nữa, dù ngươi muốn ở trên phương diện lý luận tiến hành đào tạo sâu, những gì trường học có, quân bộ cũng có, sẽ cho ngươi đủ không gian để học tập.”

Vân Mạt nhìn người này, lại nhìn người kia, bỗng nhiên có loại cảm giác quen thuộc giống như bị dụ dỗ, điều kiện tốt đến quá mức!

Bánh có nhân từ trên trời rớt xuống?

Nàng có chút khó có thể tin, thử thăm dò hỏi một câu:

“Tất cả các địa phương đều như vậy sao?”

Quân bộ thiếu người như vậy?

Liên Nghệ bị phản ứng của nàng chọc cười, nhẹ nhàng nhếch khóe môi:

“Đương nhiên không phải. Đây là đãi ngộ của đội viên quân 72 cùng với thành viên Liệp Báo.”

Hắn ngày thường rất ít cười, lúc này khẽ nhếch khóe môi làm nhu hòa gương mặt cương nghị góc cạnh của hắn, đôi mày kiếm cũng đi theo cùng nhau hơi hơi cong lên, nổi lên gợn sóng nhu nhu, như là mảnh trăng lưỡi liềm sáng tỏ trên bầu trời đêm.

Vân Mạt bị tươi cười của hắn lung lay một chút, thình lình nói:

“Liên giáo quan, ngài có suy xét đến việc sáng lập chức nghiệp thứ ba không? Đảm bảo kiếm tốt.” Bán rẻ tiếng cười a, nàng có thể làm người đại diện, bán ảnh chụp cũng được.

Nhiếp Câu Sanh nháy mắt liền hiểu, cười trộm một chút, cũng đoạt ở trước khi Liên Nghệ mở miệng, nói:

“Nghiêm túc chút đi! Liên thiếu tướng là người ngươi có thể tùy tiện trêu chọc sao? Chức nghiệp thứ ba kia cũng phải do hắn tự nguyện!”

Vân Mạt nhìn Cẩu Thặng một chút, tức khắc dâng lên cảm giác tri kỷ.

Liên Nghệ nhíu mày:……Tổng cảm thấy không phải cái chuyện tốt gì.

Hắn trắng mắt liếc hai người bọn họ một cái: “Hiện tại đang nói chuyện của ngươi”.

“Hắc hắc”, Vân Mạt cười gượng vuốt mũi: “Ta có thể hiểu là Liên giáo quan đang phát ra thư mời với ta hay không?”

Liên Nghệ rũ mắt, ngón tay giật giật, trí não Vân Mạt quả nhiên thu được một công hàm thông báo trúng tuyển.

“Quân 72 của ta nguyện ý cho ngươi một danh ngạch Đặc Chiêu, hơn nữa để chính ngươi được lựa chọn căn cứ.”

Vân Mạt cũng đi theo cười, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bên trong vũ trụ cuồn cuộn, lóe điểm điểm tinh quang, lại không có một viên nào màu lam.

Chọn lựa căn cứ? Dụ hoặc rất lớn a.

Vân Mạt quay đầu lại, click mở trí não tiếp nhận tài liệu, khóe miệng giật giật, nhắm mắt:

“Xin hỏi một chút, công hàm trúng tuyển này có tác dụng trong thời hạn bao lâu?”

Liên Nghệ nhìn chằm chằm vào mặt nàng một lát, sau đó nói:

“Ngươi hãy suy xét cho kỹ, ba tháng sau hồi đáp là được.”

Vân Mạt cười khẽ, ngồi trên ghế cũng không đứng dậy, ở trước mặt bọn họ bắt đầu xem.

Nhiếp Câu Sanh nhướng mày, nghiền ngẫm mà cười cười, quay đầu liếc mắt về phía Liên Nghệ.

Trước đó, hai người bọn họ đã từng thảo luận xem Vân Mạt sẽ lựa chọn như thế nào, cũng đặt cược.

Hai người đều cho rằng nàng sẽ nhận công hàm trúng tuyển này.

Chẳng qua, Nhiếp Câu Sanh cho rằng, nàng hẳn sẽ tranh thủ cơ hội vào đội đặc chủng Liệp Báo, bởi vì nơi đó là địa phương lập công cùng lên chức nhanh nhất.

Nhưng Liên Nghệ lại không cho rằng như vậy.

Nhớ rõ lúc ấy bọn họ đã đánh cược, hắn giơ tay chỉ chỉ hành tinh trên bản đồ, “Nàng đại khái sẽ lựa chọn nơi này.”

“Tinh cầu Wolf?” Nhiếp Câu Sanh nháy mắt khó có thể tin, “Nguyên là nơi dừng chân của quân 27? Ngươi xác định?”

Kia tuyệt đối không phải là địa phương thích hợp cho một tân binh. Binh lính nơi đó tuy rằng đã bị tiếp quản, nhưng cũng cũng không có hoàn toàn thành thật xuống dưới, người kiệt ngạo khó thuần rất nhiều, hơi có vô ý, xương cốt cũng không tra ra được.

Liên Nghệ liếc nhìn hắn: “Ngươi còn không hiểu nàng lắm đi.”

Nhiếp Câu Sanh đối với sự chắc chắn của hắn có chút khó hiểu, hỏi hắn vì sao?

Ánh mắt Liên Nghệ lạc trên bản đồ các hành tinh, chậm rãi nói:

“Viên tinh cầu kia cách Lam Tinh gần nhất. Loại cục diện hỗn loạn này, càng thích hợp cho nàng phát huy, cùng với……làm một ít sự tình không thể lộ ra bên ngoài……”

Hiển nhiên, Liên Nghệ thập phần hiểu Vân Mạt.

Ánh mắt Nhiếp Câu Sanh lập loè, không tỏ ý kiến.

Mà lúc này, hắn lôi kéo khóe miệng nhìn Liên Nghệ, thuận tiện liếc mắt nhìn bản đồ hành tinh mà Vân Mạt click mở ra, ánh mắt sáng ngời.

Vân Mạt hé môi: “Không cần suy nghĩ, liền nơi này đi.”

Ánh mắt Nhiếp Câu Sanh dừng lại, hơi híp mắt, quả nhiên, thật là tinh cầu Wolf.

“U ——” Liên Nghệ đã nói đúng.

Hắn nháy mắt huýt sáo, sờ sờ cằm, có thâm ý khác mà quay đầu nhìn Liên Nghệ.

Liên Nghệ xụ mặt, nhìn không ra một tia cảm xúc.

“Sách!” Nhiếp Câu Sanh bĩu môi, cảm thấy chính mình đánh cuộc, thua còn rất mệt.

Hắn nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi Vân Mạt, “Hoắc Xuyên là chuyện như thế nào?”

Sau khi xong việc, bọn họ đã để vệ tinh tra xét hiện trường. Quả đạn cao cường độ kia nổ mạnh, khoảng cách lại gần như vậy, căn bản là không có khả năng sống sót.

Khi viết báo cáo cũng phải châm chước.

Vân Mạt cười cười, chỉ vào một đống giấy vàng trên quang não:

“Nhiếp đại tá đã sớm đoán được đi, hà tất biết rõ còn cố hỏi?”

Nhiếp Câu Sanh cười như không cười, người thông minh nói chuyện, chính là thích vòng vo.

Hắn chỉ vào hắc diệu thạch đeo trên cổ Vân Mạt, hỏi:

“Ngươi ngoại trừ biết tính, còn làm cái này?”

Vân Mạt: “Ngẩng……”

Nhiếp Câu Sanh duỗi tay, “Đưa ta nhìn xem.”

Vân Mạt hào phóng gật đầu, tháo hắc diệu thạch xuống đưa cho hắn.

Nhiếp Câu Sanh cầm ở trong tay, lăn qua lộn lại nhìn vài lần, đường cong kỳ quái, không thấy rõ thứ này phát huy tác dụng như thế nào.

“Liền chỉ cái này? Là được?” Hắn có chút không thể tưởng tượng.

Vân Mạt nhướng mày: “Ngài muốn hỏi?”

Nhiếp Câu Sanh quét mắt nhìn tài khoản của chính mình, quay đầu nhìn về phía Liên Nghệ: “Khoản chi này, tính vào quỹ công chứ?”

Liên Nghệ có chút bực bội:…… Ngươi thiếu tiền sao?

Hừ, một kẻ hai kẻ đều mẹ nó xem tiền quan trọng đến như vậy.

Một kẻ là thiệt tình muốn kiếm tiền, một kẻ chính là chết cũng không nghĩ rút tiền ra.

Bình Luận (0)
Comment