Lôi đài mở ra, quầng sáng giáng xuống, trên đài, hai đài cơ giáp bắt mắt đang đứng.
Thẩm mỹ chọc tròng mắt người của vị Thiếu Chủ kia rốt cuộc đã thay đổi.
Đài cơ giáp Minh Hà màu đen này, uy vũ, khí phách, hùng tráng, đao cơ giáp cắm sau lưng, rốt cuộc có điểm ngạo khí Độc Cô Cầu Bại.
Đối diện với nàng là một đài cơ giáp cận chiến tên Liệt Hỏa.
Liệt Hỏa là một tuyển thủ cẩn thận, bình tĩnh chờ Thiếu Chủ ra tay trước.
Vân Mạt thích ứng với phân lượng của Minh Hà một chút, quả nhiên áp lực thực nặng, nhưng nàng căng được.
Ttrước kia, khi mặc cơ giáp trinh sát, giống như mặc một bộ quần áo rất mỏng, có cảm giác khinh phiêu phiêu, không phải gắng sức. Mà hiện tại, đúng lúc tốt.
Tinh thần lực của Vân Mạt lan tràn ở trên cơ giáp, nhất cử nhất động, phảng phất như đang thao tác chính thân thể mình, vô cùng thoải mái.
Nàng từ sau lưng rút đao cơ giáp ra, đầu gối hơi cong, mũi đao hướng xuống dưới, lấy một nện bước kỳ quái vọt qua.
Vân gia tu tập cổ võ, bên trong đông đảo cổ võ, Vân Mạt đặc biệt thích đao pháp, nàng thích cảm giác cương mãnh cùng lạnh thấu xương.
Trước kia, cơ giáp trinh sát không khiêng được, nàng cũng chưa từng dùng qua, hôm nay vừa lúc đem ra xài cho đỡ nghiện.
Liệt Hỏa đã làm tốt chuẩn bị phòng thủ, đồng thời bắn ra phát đạn đầu tiên.
Đường đạn đi về phía bên trái Vân Mạt, linh hồn của Vân Mạt tựa hồ hợp nhất cùng cơ giáp, phần eo đánh về phía bên phải, cơ giáp lấy một góc độ quỷ dị tránh được viên đạn.
Ghé sát, xuất đao.
Tốc độ xuất đao của Vân Mạt thậm chí so với tốc độ suy nghĩ của Liệt Hỏa còn nhanh hơn.
Cơ giáp màu đen, đao màu đen, ánh đao lóe sáng……
Đường đao mang theo tiếng gió, tàn khốc mà lại sắc bén.
Minh Hà đã gần ngay trước mắt, Liệt Hỏa giơ trọng kiếm lên đón chào, “Leng keng” một tiếng, hai vũ khí lạnh đánh vào nhau, phụt ra tia lửa.
Liệt Hỏa bị lực độ kia đánh cho lui về phía sau vài bước.
Liệt Hỏa lớn nhỏ gì cũng coi như là tiểu thần ở quảng trường Tinh Võng, cận chiến tự nhiên rất có một bộ.
Hắn nhanh chóng ổn định thân hình, chân dùng sức dậm một cái tạo ra phản lực thật lớn, đẩy hắn lao về phía trước với tốc độ cực nhanh, trọng kiếm che ở ngang ngực, vẽ ra một kích trí mạng.
Vân Mạt không nhúc nhích, thân thể hơi chuyển động, trọng kiếm kia cọ qua bên trái thân thể, bị nàng dùng cánh tay cơ giáp kẹp lấy. Cùng lúc đó, trở tay rút đao……
Ánh đao hiện lên, như lôi đình sét đánh.
Chỉ một đao, chém qua cổ Liệt Hỏa, kéo kéo, dây điện bị chặt đứt toát ra tia lửa.
Phần đầu hư hao khiến cho thị giác của Liệt Hỏa bị ảnh hưởng, hắn đang muốn cắt đến góc độ khác, trước mắt đột nhiên tối sầm, khoang điều khiển phá ra một cái động lớn.
Vân Mạt cả người đứng ở trên đài, đao cũng đã vào vỏ.
Liệt Hỏa trước mặt ầm ầm ngã xuống đất.
An tĩnh, chỉ còn lại có an tĩnh.
Dưới đài lúc này hoàn toàn không biết nên hình dung đao pháp của nàng như thế nào.
Bọn họ quả thực không dám tưởng tượng, lại có thể có người chơi cơ giáp được đến trình độ này.
Vẫn luôn cho rằng nàng là một tuyển thủ thiên về tầm xa, hiện tại mới phát hiện, nàng kỳ thật là một tổng tài bá đạo đi?
Qua một đoạn thời gian thật lâu, mới có người xem kinh sợ kêu lên.
“Nàng, nàng như thế nào làm được?”
“Ta…… Giống như không có thấy rõ ràng.”
“Này mẹ nó là vũ khí lạnh sao? Vũ khí lạnh lợi hại như vậy sao?”
Người xem đột nhiên ồ lên một mảnh.
“Vừa rồi là ai nói thay đổi cơ giáp, Thiếu Chủ liền không được?! Mặt có đau không?!”
“Tiếp theo là ai? Lên đi, nhanh lên, ta muốn xem Thiếu Chủ!”
“Đúng đúng, người tiếp theo cố gắng căng trong chốc lát, ta nhất định sẽ đánh thưởng cho ngươi……”
Tuyển thủ tiếp theo:……Mẹ kiếp, ta có phải nên cảm ơn các ngươi hay không?
Một dũng sĩ lại một dũng si đi lên, một cái lại một cái ngã xuống dưới đao của cơ giáp kia.
Đôi mắt của quần chúng càng ngày càng sáng, càng cản càng hăng, chuyện này là có khả năng phát sinh.
Tâm tư của mọi người đạt tới nhất trí chưa từng có, bại bởi cao thủ cũng không mất mặt. Tương phản, nếu có thể bắt lấy một nửa chiêu thức của nàng, cũng đủ để đi ra ngoài khoác lác một phen.
Vân Mạt liên tục hạ gục vài người, gần như không có động đến súng, đêm nay so đấu, tất cả đều là cận chiến, nàng đánh vui sướng tràn trề.
Lưu Dược cầm ly nước trái cây giả thuyết, kiều chân bắt chéo ngồi trên ghế, một bên uống đồ uống, một bên thổn thức, “Lợi hại! Lợi hại!”
Những người khác cũng đang xem.
Lâm Phàm Thành có hơi chút lo lắng, “Sắp tới là tràng thứ chín rồi, có nên khuyên nàng thu tay lại không?”
Trần Bình ở một bên xem đến kích động không thôi, thật sự không nghĩ tới, đoàn trưởng của bọn họ còn có một mặt này, quá lợi hại đi.
Người lợi hại như vậy, sao trước kia thể chất lại kém đến thế?
Nếu nàng đã sớm là A+, chỉ sợ quán quân của mấy đại quân giáo cơ giáp league, liền có khả năng phải đổi người.
Trần Bình nghe được tiếng Lâm Phàm Thành, không khỏi kinh ngạc hỏi:
“Vì sao?”
Vân Mạt đang đánh cao hứng, sao lại bảo nàng thu tay lại?
Mạc Mặc quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi chưa từng nghe qua ngoại hiệu mười thiếu một sao? Nàng là ở tràng thứ mười sẽ bại, chưa từng có ngoại lệ.”
Trần Bình:…… Hắn thật đúng là đã quên mất.
Hoắc Xuyên đột nhiên vỗ đùi, hô lớn một tiếng, “Không đúng, lần này không nhất định!”
Mọi người bị hắn làm cho hoảng sợ, không hẹn mà cùng nhìn hắn, hỏi: “Vì sao?”
Hoắc Xuyên cười đến có chút cao thâm khó đoán, hếch hếch cằm về phía Vân Mạt ở trong sân, “Nàng hôm nay không cược tiền, cũng không cược tích phân.”
Mọi người:……
Cùng lúc đó, người xem trên Tinh Võng cũng đã phản ứng lại đây, đang liều mạng mà tranh đoạt tràng thứ mười.
Tuyển thủ mười thiếu một, ai cũng biết nàng ở tràng thứ mười chắc chắn sẽ bại!
Bọn họ đều muốn bắt lấy xưng hô mỹ diệu kia:
—— Nam nhân kết thúc chín tràng thắng liên tiếp của “Thiếu Chủ”!
—— Nam nhân có thể cùng “Thiếu Chủ” tranh cao thấp!
—— Nam nhân khiến cho “Thiếu Chủ” không thể không vận dụng vũ khí viễn trình!
——…… Nam nhân!
Nhưng mà, hiện thực lại làm cho bọn họ thất vọng rồi.
Thẳng đến tràng thứ 15, Thiếu Chủ vẫn duy trì chiến tích bất bại.
Huyền huyễn……
Người xem trên Tinh Võng quả thực không dám tin tưởng, nói tốt ‘mười thiếu một’ đâu?
Có một, có hai, không thể có ba, hôm nay Thiếu Chủ đã liên tiếp đánh vỡ nhận thức của bọn họ.
Các cao thủ sôi nổi vọt tới, Vân Mạt đánh đến vui sướng tràn trề, đánh hết 30 tràng, mới thu tay hạ tuyến.
Vô số người xem trông mòn con mắt, nhìn phương hướng nàng hạ tuyến thật lâu không nói gì.
“Vì sao vậy? Lập tức sẽ đến lượt của ta!”
“Ta mẹ nó từ bỏ đoàn chiến lại đây, vì sao không đợi ta?”
Người dư lại chỉ có thể xin hẹn trước, lại không biết khi nào mới được lật thẻ bài.
Oán niệm tràn đầy trên Tinh Võng, nhưng vị Thiếu Chủ vô tình kia đã không nghe được.
Từ hôm nay trở đi, Tinh Võng để lại một truyền thuyết bất bại mới.
Vân Mạt sau khi hạ tuyến tâm tình không tồi, đơn giản rửa mặt một chút liền chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lúc này, trí não truyền đến chấn động.
Vân Mạt click mở thông tin, bên trong xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú khóc chít chít.
“Ta đã làm ra được……” Lăng Cửu cả người thoạt nhìn có hơi chút lôi thôi, đại đại hạ thấp giá trị nhan sắc của hắn.
Hắn nằm liệt trên ghế, vừa khóc chít chít vừa nói:
“Mẹ nó, suốt hai tháng a, ta cả người đều thiếu chút nữa bị phế đi! Rốt cuộc đã làm ra được năng lượng trì sơ cấp……”
Nói xong, hắn hữu khí vô lực giơ đồ trong tay lên cho Vân Mạt xem, trong ánh mắt lập loè quang mang cầu khen ngợi.
“A, không tồi không tồi”, Vân Mạt cảm thấy thực vui mừng.