Nhân công miễn phí này thật cấp lực.
Tròng mắt Vân Mạt xoay chuyển, phách đầu một cái, kém chút nữa đã quên mất đơn hàng khai vận phù của Liên Nghệ.
“Có cái này, ngươi dù cho chỉ mới nhập môn, nhưng chậm rãi sẽ càng hiểu nhiều hơn”, Vân Mạt cổ vũ hắn.
Trên da mặt thô ráp của Lăng Cửu hiện ra sự khát khao, tựa hồ nhận được ủng hộ rất lớn.
Vân Mạt nói tiếp: “Kim cương phù ngươi đã họa không tồi, ngày mai ta lại dạy cho ngươi họa khai vận phù.”
Lăng Cửu nhớ tới cái nàng gọi là “dạy”, mẹ nó, phương thức dạy học quả thực làm hắn vừa chua xót lại vừa chờ mong.
Nhưng, tình yêu thương đối với huyền học đã hòa tan hết thảy.
Hắn ở tinh tế tìm tìm kiếm kiếm nhiều năm như vậy, tự nhiên rõ ràng phần cơ duyên này thực đáng quý.
Nghe thấy Vân Mạt nguyện ý tiếp tục dạy hắn, Lăng Cửu vẫn thực cao hứng mà gật đầu liên tục.
Vân Mạt nói tiếp: “Sau khi học xong, họa cho ta 5000 cái, coi như học phí của ngươi.”
Sắc mặt Lăng Cửu cứng đờ, thiếu chút nữa hộc máu, khóe môi còn chưa có kịp nhếch lên tức khắc gục xuống, hắn muốn thu lại vài giây cảm kích trước đó.
Lăng Cửu hiện tại, cực độ hoài nghi chính mình đã lên một con thuyền hải tặc.
Hắn giống như con lừa bị bịt mắt kéo cối xay, Vân Mạt để ngay trước mũi hắn một củ cà rốt…… Muốn cự tuyệt lại không cự tuyệt được……
Đây quả thực là một tiểu yêu tinh!
Vân Mạt biết thời gian tự do của chính mình sẽ không quá nhiều, một khi đi đến tinh cầu Wolf, khẳng định sẽ không có nhiều thời gian cùng tinh lực như hiện tại.
Cho nên, nàng tính toán trước khi mình rời đi, bảo đảm các sự tình nên làm đều có thể đi đúng quỹ đạo……
Sáng sớm hôm sau, Vân Mạt liền xuất hiện ở công ty Star-Carrier.
Nhìn thấy Lăng Cửu, phát hiện hắn cả người đều gầy một vòng, râu ria xồm xoàm, so với khi nhìn thấy hắn ở trong video còn muốn lôi thôi hơn, không còn bộ dáng ưu nhã trước kia.
Vân Mạt nháy mắt kinh hãi:
“Ngươi đây là đi viện thẩm mỹ chui nào chỉnh dung sao?”
Mới một thời gian ngắn, thiếu niên nhẹ nhàng, tuấn tú, liền biến thành cái dạng này?
Lăng Cửu nôn nóng nhìn nàng, mẹ kiếp còn không phải bởi vì ngươi khởi xướng sao?!
Từ sau khi hắn nhập môn, mỗi ngày đều như si như cuồng nghiên cứu, cái này khó thành công, đã suýt đào rỗng toàn bộ tinh thần lực của hắn.
Da mặt Lăng Cửu run rẩy, từ trong bàn móc năng lượng trì ra, mang theo điểm chờ mong lại mang theo điểm kiêu ngạo:
“Nhìn xem, thành quả của ta.”
Vân Mạt cầm lấy năng lượng trì cảm thụ một chút, sau đó vừa lòng gật đầu, “Ân, xác thật không tồi.”
Tuy biết rằng chính mình đã thành công, nhưng sau khi nghe được những lời này của Vân Mạt, Lăng Cửu mới rốt cuộc hộc ra được cỗ khí vẫn luôn nghẹn ở trong ngực kia, xoay người, ba lô trên lưng.
“Ngươi đi đâu vậy?” Vân Mạt hỏi.
Lăng Cửu đưa lưng về phía nàng, hung hăng nhắm mắt, giãy giụa bồi hồi giữa việc đầu bị trọc và học nghệ.
Cuối cùng ra được kết luận —— mạng nhỏ quan trọng hơn, mép tóc quan trọng hơn, mọi việc còn phải từ từ tới.
“Ta phải đi trở về”, cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức, cách làm chỉ thấy lợi trước mắt là không thể lâu dài.
Vân Mạt hỏi: “Không học tiếp sao?”
Lăng Cửu nói: “Ta cần nghỉ ngơi.”
Vân Mạt bắt đầu đếm trên đầu ngón tay: “Khai vận phù giúp khai vận, vượng tài, hóa giải các loại tai hoạ, cải thiện khí vận của một người.”
“A, nơi này của ta còn có Ngăn cách phù. Biết Tinh Minh không? Ngăn cách phù có thể chống lại công kích tinh thần của Tinh Minh vô cùng hữu hiệu……”
Lăng Cửu hít sâu một hơi, khóe miệng lại bắt đầu run rẩy, hắn sắp không nhịn được, tâm tình thật vất vả mới làm cho bằng phẳng lại bắt đầu nghiêng nghiêng.
Vân Mạt hỏi:
“Thật sự không học sao? Phong thuỷ, sáu hào, kỳ môn độn giáp…… Thiên địa vạn vật không gì không biết, âm dương bát quái sinh tử sáng tỏ……”
Lăng Cửu nghiến răng nghiến lợi xoay trở về, củ cà rốt có hơi chút lớn, hắn thật khiêng không được.
Dụ hoặc thật lớn bãi ở trước mặt, ở tình trạng thân thể mỏi mệt, thiếu chút nữa làm cho hắn táo bạo.
Ngữ khí của Lăng Cửu lộ ra bất đắc dĩ:
“Sự thật là kỳ nghỉ của ta đã kết thúc, ta phải quay về đơn vị.”
Tiền tuyến đã bắt đầu trưng binh, ngay cả học sinh quân giáo cũng phải nhập ngũ sớm, lão binh giống như hắn, tự nhiên cũng phải kết thúc kỳ nghỉ phép sớm.
Vân Mạt có chút tiếc nuối nhún vai: “Vậy được rồi.”
Lăng Cửu đợi nửa ngày, liền chờ tới ba chữ này, giữa những hàng chữ căn bản không cảm thụ được bất luận chút tình cảm tốt đẹp gì của nhân loại.
Hắn tức khắc có chút nghẹn khuất, cắn răng hỏi: “Ngươi không nói chút gì sao?”
Vân Mạt ngẩng đầu: “Khi nào lại nghỉ phép tiếp?”
Lăng Cửu:…… Trong lòng có một vạn con ngựa sắp không ấn được!
Vân Mạt nhìn biểu tình u oán của hắn liền vui vẻ, vỗ vai hắn:
“Được rồi, ta nói giỡn thôi, đi lên ta lại phổ cập kiến thức khác cho ngươi, chính ngươi trở về tự luyện……”
“Thế này còn không kém nhiều lắm!”, Lăng Cửu rốt cuộc vừa lòng.
Vân Mạt nghiêng đầu, thuận miệng lại hỏi một câu: “Nói thử xem, ngươi chuẩn bị đi tinh cầu nào?”
“Hành tinh Wolf.” Lăng Cửu trả lời.
Đôi mắt Vân Mạt bỗng chốc sáng ngời, khóe miệng ngay sau đó hơi hơi nhếch lên.
Ui! Duyên phận!
Xem biểu tình của nàng, Lăng Cửu nháy mắt liền đoán được vài phần, không nhịn được hỏi:
“Không phải ngươi cũng sắp đi hành tinh Wolf chứ?”
Vân Mạt cười đến thập phần vừa lòng, đôi mắt cong thành hình trăng non.
Lăng Cửu:…… Đây là cái nghiệt duyên gì? Tám phần lại sắp phải bán mình cho nàng.
Giải quyết xong chuyện này, Vân Mạt rất cao hứng, “Hẹn gặp lại, ta đi tìm em trai ta đây.”
Lăng Cửu gật gật đầu, rốt cuộc cũng chưa đi, lại ngồi xuống trong phòng.
Vân Mạt xoay người đi tìm Tiêu Nam.
“Ngươi ngốc sao? Ta bảo ngươi làm dung hợp lục tinh thạch, ngươi liền làm cho ta cái này?”
“Đây mới là linh kiện cấp 2, ta bảo ngươi sửa sang lại một trăm, ngươi tốn bao nhiêu thời gian, sau đó trả lại cho ta một đống rách nát này?!”
“Rầm” một tiếng, một chiếc hộp chứa đầy linh kiện kim loại bị ném xuống mặt đất.
Khu vực thực nghiệm hàng hạm, trong một gian phòng chất đầy rác rưởi, một lão nhân râu ria xồm xoàm, thân hình khô gầy đang dậm chân mắng chửi, vênh mặt hất hàm sai khiến.
Bị hắn điểm cái mũi mắng chính là một nam nhân trung niên, giống như là nòng cốt của bộ phận kỹ thuật hàng hạm công ty bọn họ. Lúc này đang như con chim cút vâng vâng dạ dạ, mặt này đỏ lựng, một câu cũng không dám nói.
Tiêu Nam đứng ở cửa, giống như chân cẳng cũng có chút run lên, nhưng không dám đi vào.
“Đây là làm sao vậy?” Vân Mạt đi qua hỏi.
Lão nhân này là ai?
Dám để cho em trai nàng đứng chờ ở cửa, hiếm thấy nha.
Tiêu Nam chạy nhanh dựng thẳng ngón trỏ lên, “Xuỵt, xuỵt”, thở dài hai tiếng, đi theo làm mặt quỷ.
“Tiến vào đi!”
Lão nhân giống như nghe được động tĩnh ở cửa, quay đầu nhìn về phía bên này, “Lén lén lút lút, là bộ dáng của người làm nghiên cứu sao?”
Tiêu Nam nhìn thấy hắn quay đầu, trong nháy mắt nhấc đôi chân dài lên, đi vào.
Ở chỗ ngoặt, một nữ sinh vốn dĩ đang nhảy nhót lại đây, khuôn mặt bụ bẫm rất đáng yêu, vừa thấy tư thế này, còn không kịp chào hỏi, cũng vội vàng xoay người rời đi.
Vân Mạt nhìn bóng dáng bọn họ, vuốt cằm lâm vào trầm tư.
Một cái, hai cái này, đều làm sao vậy? Hơn nữa, Lưu Quân sao lại ở chỗ này?
Nhớ rõ, nàng hẳn là bạn học của Tiêu Nam, lần trước cùng nhau ăn qua một bữa thịt nướng, sau đó liên tục lừa dối nàng mở tiệm cơm, còn chuẩn bị đầu tư? Sao lại tới nơi này?
“Tiến vào đi, không nghe thấy sao?” Âm thanh không hài lòng của lão nhân lại lần nữa vang lên.