Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 447 - Chương 447. Quải Tới Lão Nhân

Chương 447. Quải tới lão nhân Chương 447. Quải tới lão nhân

Vân Mạt điểm điểm cái mũi của mình: “Ta?”

Lão nhân nhăn mày lại: “Không phải ngươi là ai?”

“Đi ra ngoài!”

Nam nhân trung niên run lập cập, những lời này nói với ai, hắn tự nhiên cũng hiểu, cụp đuôi chạy lấy người.

Lưu đại sư là đại sư thật, luận thiết kế cơ giáp, tuyệt đối là nhân vật số một số hai toàn Liên Bang.

Giáo sư thiết kế cơ giáp của đại học tổng hợp Liên Bang, nhân vật phong vân trí đỉnh bách khoa ngàn độ, ngày thường vô số người muốn được hắn mắng hai câu cũng chưa có cơ hội……

Chỉ là tính tình này, cũng thật một lời khó nói hết.

Vân Mạt cúi đầu nhìn tư liệu bối cảnh do Tiêu Nam truyền tới.

Nha……

Mời được một nhân vật phong vân như vậy lại có thể không tốn tiền?

Bị thịt nướng lừa tới?

Trẻ con là đồ tham ăn, ông lão cũng là đồ tham ăn?

Lão nhân đã bắt đầu không có kiên nhẫn, Vân Mạt dạo tới dạo lui đi vào.

Trên đài thực nghiệm là một người máy hàng hạm bán thành phẩm, nhìn bộ dáng thập phần phức tạp, đôi tay lão nhân đang linh hoạt bận rộn.

Lưu đại sư ra tay, người máy tự nhiên không phải bình thường, chắc chắn là sản vật cơ giáp được chế tạo tinh túy.

“Lại đây trợ thủ cho ta!” Lão nhân nói.

Vân Mạt không nói chuyện, đi qua.

Nàng kỳ thật rất thích nghiên cứu này đó, chỉ là ngày thường không có thời gian, nhưng tri thức lý luận cơ bản vẫn học không ít.

“Quặng Hồng Oánh, lấy ra……”

“Dịch tử kim, nồng độ 60% ……”

“Dao nhỏ, kẹp cố định, dây truyền 20cm ……”

Thanh âm lão nhân ngắn ngủi, phảng phất trên đài không phải máy, mà là hắn đang thao tác một cuộc giải phẫu tinh chuẩn.

Vân Mạt lúc mới bắt đầu còn hơi chậm, sau đó lại có thể thập phần hoàn mỹ đuổi kịp tiết tấu của hắn.

Nàng không chỉ có thể ở thời điểm hắn yêu cầu đưa được công cụ tương quan lên, còn có dư thời gian rảnh để liếc mắt ngắm thiết kế bên cạnh một cái, thuận tiện nghiền ngẫm bước tiếp theo, cũng chuẩn bị trước đồ vật cần thiết.

Công tác cực kỳ rườm rà, nhưng đối với Vân Mạt mà nói, động tác nàng lại càng ngày càng thành thạo.

Cuốn sổ dựng đứng bên cạnh hoàn toàn là viết tay, đường cong thực hỗn độn, đánh dấu ở bên cạnh hình ảnh tiêu chuẩn, hẳn là bút ký của vị Lưu đại sư này.

Có nội dung đã xoá và sửa, các loại linh kiện cùng tài liệu phối hợp cũng vẽ không ít dấu chấm hỏi, hắn hẳn đã thử qua vô số tổ hợp.

Người bình thường xem văn kiện này, sẽ cảm thấy muốn to đầu.

Nhưng Vân Mạt sẽ không, đồ án của trận pháp phức tạp như vậy, nàng còn có thể hiểu rõ trong lòng, loại đồ vật có quy luật rõ ràng này, lại càng xem càng cảm thấy thâm ảo cùng có ý tứ, nàng không nhịn được nhìn tiếp.

Đã sớm biết cơ giáp cùng thuật con rối có hiệu quả vi diệu như nhau, cũng đã sớm từ trong thư viện phổ cập không ít tri thức.

Nhưng thời điểm bản thân chân chính tới lắp ráp mới phát hiện, muốn trở thành một chế tạo sư cơ giáp ưu tú, phải ở trong vô số tài liệu chọn lựa ra tổ hợp tối ưu, rèn thành hàng ngàn hàng vạn linh phụ tùng thay thế, cũng an trí đường truyền năng lượng tốt nhất.

Nếu tự đi từ đầu, chỉ có thể xem như nửa chai dấm.

Mà hiện tại, Lưu đại sư chịu dạy, rất nhiều đồ vật đi theo hắn làm một lần, là có thể hiểu biết thấu triệt, đây cũng là nguyên nhân vì sao nhiều người xua như xua vịt cũng nguyện ý bị hắn mắng như vậy.

Chẳng qua hôm nay, tính tình hắn có chút lớn thái quá, ngay cả cháu gái Lưu Quân cũng không dám đối mặt.

Lão nhân này thập phần bắt bẻ, bọn họ khi làm việc yêu cầu phải tập trung cao độ, toàn bộ buổi sáng xuống dưới, ngay cả Vân Mạt tinh thần lực 2S, đều cảm thấy có chút chịu đựng không nổi.

Lưu đại sư rốt cuộc vừa lòng thu tay lại, cẩn thận đem bán thành phẩm của chính mình khóa vào trong rương công tác. Sau đó thay quần áo lao động ra, rửa tay sạch sẽ, ấn cái nút trên vách tường.

“Lưu giáo sư?” Âm thanh Tiêu Nam truyền ra tới.

“Đói bụng”, lão nhân nói.

Tiêu Nam đã xuất hiện ở cửa gian phòng công tác, “Ngài đi nhà ăn chờ một chút, lập tức sẽ xong.”

Lưu đại sư cũng không quay lại mà rời đi, mặt sau đi theo cái đuôi nhỏ Lưu Quân, Lưu Quân còn quay đầu, hướng về phía Tiêu Nam nhe răng nanh.

Vân Mạt nhìn Tiêu Nam từ trên xuống dưới, nhăn chặt mày: “Ngươi đây là tình huống như thế nào?”

Tiêu Nam lại có thể mặc tạp dề?! Hắn muốn làm gì?

Tiêu Nam vẻ mặt chua xót:

“Chị, chị đã trở lại, em cũng thực không dễ dàng đi? Ông lão kia…… Nga không, Lưu giáo sư, Lưu đại sư, hắn cái gì cũng không cần, hắn chỉ yêu cầu được ăn thịt nướng! Em mẹ nó mỗi ngày đều phải nướng thịt cho hắn ăn, em……”

Tiêu Nam nói nói, hơi kém khóc ra tới.

“Ngươi không gọi cơm hộp sao? Dùng người máy cũng được”, Vân Mạt ‘sách’ một tiếng.

“Ông ta không ăn, ông ta một, hai phải kén ăn, em làm sao bây giờ? Vì giữ được ông ta, em trai của chị liền chỉ kém bán thân!”

Vân Mạt: “A, ai đui mù như vậy?”

Tiêu Nam:……Chị, chú ý trọng điểm được không?

“Vừa lúc, gia vị lần trước chị lưu lại sắp dùng hết rồi, chị nghĩ cách làm thêm cho em đi, nếu không cuộc sống này vô pháp qua.”

Lão nhân tuy rằng tính tình cổ quái, nhưng tuyệt đối có trọng lượng.

Vân Mạt nhéo nhéo cằm, dứt khoát nói: “Như vậy đi, bữa trưa để ta nấu.” Vừa lúc cũng coi như liên hoan.

“Thật sao?!” Tiêu Nam tức khắc cao hứng lên, xoay người chạy trở về, “Ta đi thông báo cho mọi người!”

Vân Mạt:…… Xem ra người muốn ăn không chỉ có một lão nhân.

Nàng ở trong lòng cân nhắc, rất nhanh liền xác định một thực đơn.

Trù nghệ của Vân Mạt không tồi, ‘ông lão’ năm đó cũng thực kén ăn, nhưng chưa bao giờ chê cơm do nàng nấu.

Lão nhân không kiên nhẫn chờ ở trong phòng riêng của nhà ăn, thật lâu không thấy thịt nướng được bê lên, mày càng nhăn càng chặt.

Ngay khi hắn không nhịn được nữa muốn phát giận, người máy đã mang theo vô số đĩa đi đến.

Thịt kho Xuân Hoa, thịt kho tàu, cá chiên xù, tôm hấp dầu, thịt luộc phiến, rau xanh xào, canh thịt thăn táo đậu tương……

Lửa bếp cũng được đẩy mạnh, nồi thịt bò kêu lên lục bục, từng luồng hương thơm đồ ăn cùng mùi thịt bay thẳng vào trong lỗ mũi.

Lưu đại sư vốn đang lẩm nhẩm lầm nhầm: ‘như thế nào còn chưa tới’, ‘đồ ăn bê lên này đều là cái gì’, lúc này, lại hoàn toàn không nghe thấy âm thanh nữa.

Lưu Quân đã sớm không nhịn nổi, phân lượng đồ ăn không nhỏ, bên ngoài cũng có nhân viên của công ty, lúc này chỉ còn lại có âm thanh khò khè, khò khè đoạt đồ ăn.

Lưu đại sư nhìn thịt Xuân Hoa khô vàng, rau xào xanh biếc, nghe mùi hương trong mũi, chỉ cảm thấy tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra tới.

Còn có đó là cái gì?

Hắn đã ăn hết Trung Ương tinh, ăn hết Liên Bang, nhưng chưa từng gặp qua món cá đặt ở bên trong dầu để nấu, còn có thể có mùi cay?

Thật là quá thơm, quá mê người!!!

Biết gia vị thịt nướng đến từ chính cô gái nhỏ này, Lưu đại sư một chút cũng không nghi ngờ đồ ăn trước mặt sẽ không thể ăn, hắn cầm đũa lên, kẹp một miếng thịt kho tàu béo béo, nhấp vào trong miệng.

Ông trời ơi……

Lưu đại sư muốn hoa cả mắt.

Có ai tới nói cho hắn, miếng thịt mềm mại, béo mà không ngán này là làm từ cái gì được không?

Vì sao trong mặn lại mang theo chút ngọt, còn có thể mang theo hương thơm, thậm chí còn có một chút mùi dược liệu không thể kể được……

Cảm xúc trơn trượt, một tia một tia quấn quanh đầu lưỡi, hắn quả thực không bỏ được nuốt xuống.

Chỉ trong chốc lát, hắn liền bắt đầu thống hận chính mình vì sao chỉ có một cái dạ dày.

Lưu đại sư nháy mắt liền ngộ ra, trù nghệ chó má của Tiêu Nam kia, liền một phần mười của con bé này cũng không bằng.

Hắn có nên đi theo, dỗ nàng trở thành đệ tử nhập môn không? Kế thừa y bát, dốc túi truyền dạy!

Bình Luận (0)
Comment