“Ông nội, ăn quá nhiều dầu mỡ không tốt”, Lưu Quân từ cái đĩa mà hắn đang bảo vệ nhanh chóng kẹp đi một miếng thịt, vừa ăn vừa biện giải cho hành vi của chính mình.
“Ta đây giữ lại để buổi tối ăn”.
Lưu đại sư vung đũa “Bang” một cái, gõ động tác tiếp theo của nàng, không hề có hình tượng bắt đầu bảo vệ đồ ăn.
Trên bàn, chiếc đũa tung bay, nháy mắt triển khai một hồi đại chiến đoạt đồ ăn, đĩa đồ ăn dùng tốc độ tia chớp bắt đầu giảm xuống.
Vân Mạt trợn mắt há hốc mồm, nàng quay đầu hỏi Tiêu Nam, “Bọn họ……vẫn luôn như vậy?”
Đây là vị cổ giả cùng cô bé thục nữ?
Tiêu Nam đau đầu đỡ trán: “Chị, chị rốt cuộc đã hiểu cảm thụ của em!”
Vân Mạt:……
Sau khi ăn xong, Lưu đại sư thập phần hào phóng hướng Vân Mạt tung ra cành ôliu, điều kiện cực có lực hấp dẫn.
“Có muốn làm học sinh của ta không?” Vân Mạt đào đào lỗ tai, cho rằng chính mình gặp ảo giác.
Lưu đại sư kiêu căng đứng ở nơi đó, biểu tình đầy mặt thi ân.
Tiêu Nam nhìn nhìn Lưu đại sư, lại nhìn nhìn Vân Mạt, yên lặng mà lui ra phía sau hai bước không nói chuyện.
Vân Mạt lôi kéo khóe miệng cười cười.
Nếu là ngay từ đầu, nếu nàng chỉ là một người bình thường…… Trở thành chế tạo sư cơ giáp, có lẽ là một lựa chọn thực tốt.
Nhưng mà trên đời này không có nhiều chữ 'nếu' như vậy.
Nàng đã sớm ở trước đó làm tốt lựa chọn của chính mình.
Hiện tại có nhiều việc hơn cần hoàn thành, uy hiếp của Tinh Minh, sinh mệnh của Lam Tinh……
Hết thảy mục tiêu này, quân bộ sẽ là địa phương thực hiện nhanh nhất.
Lưu đại sư đã chuẩn bị tốt biểu tình, tính toán thưởng thức thần thái không dám tin tưởng cộng thêm kinh hỉ của nàng, thậm chí đã nghĩ kỹ làm như thế nào để dậy cho nàng một buổi nhập môn nghiêm cẩn túc mục.
Nhưng…
“Thực xin lỗi”.
Ba chữ này liền đột ngột đâm vào trong óc hắn.
“Ngươi nói cái gì?” Lưu đại sư trợn tròn mắt, trực tiếp nhíu mày.
Hắn không nghe lầm chứ, bị cự tuyệt?
Liên Bang lại thật sự có người có lá gan, có quyết đoán giáp mặt cự tuyệt hắn?
Còn là ở dưới tình huống hắn đơn phương phát ra lời mời?!
Lúc này, ngay cả Lăng Cửu cũng không bàng quan được nữa.
Hắn nghẹn nửa ngày, cuối cùng thật sự là không nghẹn nổi: “Đại sư, ngài từ từ”
Lăng Cửu tiến lên một bước, che ở phía trước Vân Mạt, thân ảnh cao lớn che khuất tầm mắt của Lưu đại sư.
Lăng Cửu nhỏ giọng hỏi nàng: “Ngươi biết chính mình đã cự tuyệt cái gì không?”
“Ân”, Vân Mạt gật đầu, nàng tự nhiên là rõ ràng.
Lăng Cửu trợn mắt há hốc mồm, thậm chí không rảnh lo che giấu cảm xúc.
Hắn vươn cánh tay trái, chỉ vào Lưu đại sư, nghiêm túc nhìn Vân Mạt, gằn từng chữ một, lại lần nữa xác nhận: “Ngươi biết, phân lượng của người kia không?”
Vân Mạt nghiêng mắt liếc một cái, Lưu đại sư vẫn còn đứng ở nơi đó, ngạnh cổ, một bộ dáng ngạo nghễ.
“Biết a, chế tạo sư cơ giáp cao thứ sáu Liên Bang, cha đẻ của kỹ thuật truyền thần kinh cơ giáp, phát biểu trên trăm luận văn chất lượng cao, đối tượng trọng điểm nâng đỡ của quỹ Water Liên Bang, người tham dự mấy trăm triệu hạng mục……” Vân Mạt thuộc làu làu công trạng của hắn.
“Ngươi nếu đã rõ ràng, vậy sao còn cự tuyệt ông ấy?” Lăng Cửu cào đầu, “Ngươi đây là muốn cậy tài khinh người sao?”
Vân Mạt nghiêm túc lắc đầu: “Cũng không.”
Nàng xoay người sang chỗ khác, hướng về phía Lưu đại sư, cúi người: “Cảm ơn ngài đã ưu ái, nhưng ai có chí nấy, ta có sự tình khác càng muốn làm hơn.”
Mắt nhỏ của Lưu đại sư tinh quang chớp động, trên khuôn mặt già nhăn nheo hiện ra màu đen.
Hắn đã quen được người truy phủng, vốn dĩ cũng chỉ là xem ở trên phân nhượng nàng nấu cơm không tồi, cùng với khi làm trợ thủ thực thông thấu, miễn cưỡng ném ra một lời mời, thậm chí có chút hối hận chính mình đã quá mức tùy ý.
Nhưng cự tuyệt trước mắt, lại khiến hắn nổi lên ý niệm khác.
Lưu đại sư công lược Vân Mạt: “Ngươi ở trên phương diện chế tạo cơ giáp rất có ngộ tính, ngươi thật sự không suy xét sao? Ta có thể cho ngươi làm học trò quan môn.”
Học trò quan môn?
Từ ngữ này vừa ra tới, ngay cả người phụ trách phòng hàng hạm, đều sắp ngồi không yên, cặp mắt kia lóe ánh sáng cuồng nhiệt, hai tay giao nắm ở bên nhau, kích động đến gân xanh đều nhảy, hận không thể người được thu làm học trò chính là mình.
Vân Mạt vẫn cười lắc đầu: “Ta sắp phải nhập ngũ, rất nhanh sẽ rời đi Trung Ương tinh, không có nhiều thời gian như vậy.”
Vân Mạt thực hiểu, nếu đi theo con đường kỹ thuật, nàng chính là học giả được người tôn kính.
Nếu ở trên phương diện nào đó đạt được đột phá, có lẽ vận khí tốt sẽ được khắc ghi vào trong sử sách.
Nhưng kia lại như thế nào? Cần thời gian quá dài!
Lam Tinh không chờ nổi nàng chậm rãi trưởng thành.
Hơn nữa, những nhân viên Lam Tinh đến trợ giúp kỹ thuật kia, so với nàng mạnh hơn nhiều.
Có Tiêu Nam, có bọn họ, vậy là đủ rồi.
Không thể đem toàn bộ trứng đặt trong một cái rổ.
Nàng nên đi làm sự tình chưa có người làm, nhưng lại cần thiết phải làm.
Lưu đại sư quả thực không dám tin tưởng, biểu tình trên mặt nứt toạc.
Đây là người thứ nhất hắn chủ động đưa ra đề nghị, liền bị từ chối như đôi giày cũ?
Lưu đại sư có chút không phục: “Ta nói chuyện vẫn là có hơi chút phân lượng, chỉ cần ngươi không muốn nhập ngũ, ta có thể an bài cho ngươi.”
Vân Mạt cười đè lại hắn: “Không không, cảm ơn ngài đã thưởng thức, ta cũng không phải cố ý lên giá nói điều kiện. Mà là, ta thật sự thực thích quân doanh. Có lẽ trở thành một người điều khiển cơ giáp sẽ càng thích hợp với ta hơn.”
“Ngươi xác định?” Lưu đại sư đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Tình nguyện đi làm một người điều khiển cơ giáp chỉ có thể chất A+? Cũng không chịu trở thành cơ giáp chế tạo sư tinh thần lực cấp 2S?
Là ngươi choáng váng hay là ta khờ!
Vân Mạt nhìn vẻ mặt của hắn, phụt cười, đẩy Tiêu Nam về phía trước một bước: “Lưu đại sư, nơi này có một người trẻ tuổi không cần nhập ngũ, các phương diện đều thực ưu tú……”
Lưu đại sư còn chưa có từ trong khiếp sợ hồi phục lại được, hắn đương nhiên biết Tiêu Nam không tồi.
Nhưng hắn không nói gì, đại sư cũng là có tính tình.
Vân Mạt cũng không nói chuyện nữa, chỉ cúi đầu, ở trên trí não thao tác trong chốc lát.
“Tích……”
Lưu đại sư ngẩng đầu, trí não thu được mấy công thức nấu ăn được viết kỹ càng tỉ mỉ, khi nào thả loại nguyên liệu gì, cần nấu trong bao lâu, tất cả đều liệt kê đầy đủ.
Chỉ cần mời một đầu bếp, là có thể chiếu theo làm ra tới, có thể nói là thập phần tri kỷ.
Mặt lạnh rốt cuộc lỏng xuống, chỉ vào Vân Mạt nhíu mày thở dài: “Sách…… Ngươi nói xem, ngươi cô gái này…!”
“Tính, tính”.
Nói xong, hắn xua xua tay, biểu tình kiêu căng ném một quyển sách ra: “Ta cũng không thể lấy không đồ vật của ngươi, cầm xem, có cái gì không rõ, tùy thời tới hỏi.”
Vân Mạt vui vẻ, chạy nhanh thu lại: “Cảm ơn ngài.”
Quyển sách này có bao nhiêu trân quý, trải qua một buổi sáng, nàng đã sớm hiểu.
Đây là bút ký nghiên cứu cơ giáp nhiều năm của Lưu đại sư, dù ra giá cao cũng tuyệt đối không có người bán.
“Cùng ta tới”, Lưu đại sư xoay người kêu Tiêu Nam đi vào, lại bắt đầu một buổi chiều hô to gọi nhỏ.
Vân Mạt nhìn bầu không khí bận rộn trong phòng thí nghiệm, không tiếng động cười, như vậy thực tốt.
Nàng về tới văn phòng làm việc của chính mình, hôm nay chú định là một ngày may mắn.
Hai tay cầm đá năng lượng thô, khoanh chân ngồi ước chừng hơn ba giờ.
Ngay khi nàng cho rằng vẫn không thu hoạch được gì, chuẩn bị thu hồi nguyên thần lực, bỗng nhiên bắt được linh lực dao động.
Linh lực! Độ dày ít đến đáng thương, nhưng thật là linh lực.
Vân Mạt xoát mở mắt, nhớ lại thao tác vừa rồi, một lần nữa thực thi lại…
Một phòng năng lượng trì, ở trong buổi chiều hôm nay tất cả đều biến thành phế thạch.
Vân Mạt cảm thụ được nguyên thần tràn đầy cùng thoải mái, ở dưới sự trợn mắt há hốc mồm của Lăng Cửu, vỗ vỗ mông chạy lấy người.
Nàng chân trước vừa mới đi, Hoắc Xuyên sau lưng liền tới.
Nhìn thấy Lăng Cửu, Hoắc Xuyên xông lên, trực tiếp cho hắn một cái ôm.
Lăng Cửu bị sự nhiệt tình của hắn làm cho hoảng sợ, “Uy…… Uy, làm gì? Ta không kết giao bạn, nam nữ đều không kết giao!”
Hoắc Xuyên: “Cảm ơn ngươi, anh trai!”
Lăng Cửu chinh lăng ở nơi đó: “Cảm ơn ta?”
Hoắc Xuyên buông hắn ra, tìm cái ghế dựa ngồi xuống, một chân còn không thành thật đáp ở trên sô pha.
Hắn không thể nói chi tiết của nhiệm vụ, nhưng bùa chú cứu mạng vẫn có thể hơi miêu tả một chút.