Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 449 - Chương 449. Gãi Đúng Chỗ Ngứa

Chương 449. Gãi đúng chỗ ngứa Chương 449. Gãi đúng chỗ ngứa

Hoắc thiếu gia từ trước đến nay không khen người, nhưng hôm nay phá lệ, hắn khen Lăng Cửu thành người chỉ có trên trời không có dưới mặt đất, chỉ kém chưa làm cái bài vị thờ hắn.

Lăng Cửu nghe đến tâm hoa nộ phóng, hắn hiện tại cả đầu óc chỉ còn một ý tưởng, kêu Vân Mạt trở về!

Là ai đã từng? Là ai đã cười nhạo đồ vật của hắn là hàng giả? Thiếu chút nữa cười nhạo đến hắn phải tự bế!

Nhìn xem đi? Thời điểm mấu chốt không phải là dựa hắn sao?

Không uổng phí hắn nhiều năm lên trời xuống đất vơ vét như vậy, thật là trời cao không phụ lòng người. Ha ha ha!

Lăng Cửu dùng sức vỗ đùi: “Kia cái gì, sau này nếu có nhiệm vụ, cứ nói với anh, anh đây sẽ tiếp tục hoạ cho ngươi.”

Hoắc Xuyên bỗng nhiên đứng lên, hào khí nói: “Anh, đi Thịnh Mỹ Toa, em mời anh ăn cơm.”

“Đi đi đi……”

Lăng Cửu đang cao hứng, muốn nghe tâng bốc nhiều hơn, không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng, hai người trực tiếp đi Dật Hương viên……

Bên kia, Vân Mạt sau khi từ công ty ra tới, nghĩ đến mảnh vỡ đá năng lượng đầy đất, nghĩ chính mình về sau khả năng vẫn là cái động không đáy.

Nàng tính toán lại bảo Hoắc Xuyên cung cấp một chút, tốt nhất hỏi xem nhà hắn ở hành tinh Wolf có quặng hay không…

Nhưng, cắn người miệng mềm. Bản thân Hoắc Xuyên tuy không thèm để ý, tuy nhiên cũng không thể không biết điều, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, tốt nhất có thể trực tiếp nói chuyện cùng Hoắc thị.

Vân Mạt suy nghĩ nửa ngày, chuẩn bị gãi đúng chỗ ngứa, trước vuốt lông Hoắc thiếu gia cho thuận.

Hoắc Xuyên thích cái gì? Ma xui quỷ khiến làm nàng nhớ lại hip-hop ha.

Vân Mạt cười khẽ, nhảy xuống xe huyền phù, đi về hướng Thịnh Mỹ Toa, vừa muốn bước vào trong, bỗng nhiên nhìn thấy một trận rối loạn, theo tiếng nhìn lại.

Một nữ nhân đầy mặt nôn nóng, nắm tay một người nam nhân, bước chân vội vàng đi ngang qua bên người nàng.

Nam nhân kia nằm ở trên cáng do người máy khởi động, cổ tay cắm ống truyền, đang được đưa về phía cửa xe cấp cứu.

Khi đi ngang qua bên cạnh Vân Mạt, hắn hơi hơi mở mắt, ánh mắt mờ mịt trống rỗng, sau đó lại suy yếu nhắm lại.

“Randy?” Âm thanh của Vân Mạt nghẹn ở trong cổ họng.

Đây không phải vị quan chỉ huy đã cùng nàng đánh đại chiến trường 40 vạn người sao?

Vẫn luôn biết hắn sinh bệnh, vừa mới đi ngang qua bên cạnh nàng, là có thể cảm nhận được một cỗ xao động cường hãn, cuồng nhiệt và áp lực, đặc biệt là từ trường ở vị trí đỉnh đầu vô cùng hỗn loạn.

Nhưng cũng có thể cảm nhận được hắn đang tự thân chống lại, có thể nói, đây là một người quân nhân có ý chí thập phần cường hãn.

“Đáng tiếc”, một nam nhân trong đám đông lắc đầu than nhẹ.

“Như thế nào? Kia là ai? Ngươi nhận thức sao? Đáng tiếc cái gì?” Có người tò mò hỏi.

Nam nhân nói: “Đó là Randy, bên cạnh là vợ hắn, Felicity.”

“Randy là ai?”

Randy thành danh quá sớm, huống hồ hiện tại là niên đại hoà bình, hắn ở bên trong dân chúng lại không lộ mặt, người biết hắn, đa số cũng bởi vì trận chiến cùng Vân Mạt.

Nam nhân kia hiển nhiên là người mê quân đội, đối với sự tích của hắn thuộc như lòng bàn tay.

“…… Randy là một quan chỉ huy ghê gớm, nếu không phải sinh bệnh, quân 27 cũng sẽ không……”

Vân Mạt đứng tại chỗ, ánh mắt chớp động, quân 27?

Xem tướng mạo người nọ, trán vuông rộng, khuôn mặt đoan chính, mũi tròn dầy, sát khí và công đức cùng tồn tại, là một người đáng giá kết giao.

Tinh cầu Wolf cũng là nơi dừng chân của quân 27 trước đây.

Có lẽ, nên tìm một cơ hội đi xem bệnh cho hắn.

Sau này lại hỏi Liên giáo quan một chút đi.

Vân Mạt vừa nghĩ, vừa nhấc chân đi đến quầy hàng hip-hop ha.

Chủ tiệm vẫn còn đang ở bên trong bận bận rộn rộn, nhưng cửa lại không treo thẻ bài bán ra ngoài.

Vân Mạt đứng yên tại chỗ, có chút kinh ngạc hỏi, “Không bán ra sao?”

Động tác chủ tiệm cũng không dừng lại, ngẩng đầu trả lời: “Ân. Hiện tại bánh làm ra, đều cung cấp cho tập đoàn thực phẩm Kossa.”

“Kossa? Akbar?” Vân Mạt nghe vậy vẻ mặt hoang mang.

Ngẫm lại đá năng lượng thô, ngẫm lại ánh mắt chờ mong của Hoắc Xuyên trước đây...

Chậc chậc chậc, nếu có thể mua được, Hoắc thiếu có phải sẽ cảm động phát khóc hay không? Từ đây có phải muốn bao nhiêu đá năng lượng cũng được hay không?

Vân Mạt âm thầm cười trong chốc lát, nghĩ nghĩ, gọi cho Akbar.

Akbar gần như là nghe ngay lập tức: “Vân tiểu thư, đã lâu không gặp?”

Vân Mạt cùng hắn hàn huyên vài câu, nói thẳng: “Akbar tiên sinh thực là đại tài khí thô, hip-hop ha bị ngài thu mua không chớp mắt nha?”

Akbar sớm đã quên hip-hop ha là thứ gì, sản nghiệp mà hắn mua đứt quá nhiều, chút việc nhỏ này chỗ nào có thể đặt ở trong lòng.

“Hip-hop ha?” Akbar hỏi.

“Thịnh Mỹ Toa, khẩu vị ánh trăng, tặng phẩm”, Vân Mạt nhắc nhở hắn.

Tiếng lòng Akbar nháy mắt căng thẳng, không nhớ rõ tên đồ vật, nhưng hai chữ tặng phẩm lại như sấm bên tai.

Hắn biểu tình giấu đầu lòi đuôi: “Nga, cái kia sao, ta không biết.”

Vân Mạt:…… Diễn kịch là cần có kỹ thuật, Akbar tiên sinh hiển nhiên không thích hợp.

“Có thể bán trao tay cho ta mấy cái được không?”

“Nếu là của tập đoàn Kossa liền không thành vấn đề, muốn bao nhiêu cũng được, ta bảo nhân viên công tác an bài cho ngươi……”

Kết thúc cuộc gọi, Vân Mạt liền đứng chờ ở cửa tiệm.

Lăng Cửu và Hoắc Xuyên đã sớm ngồi xuống vị trí dựa cửa sổ Dật Hương viên.

Lăng Cửu mắt sắc, liếc một cái liền thấy Vân Mạt.

“Ai!” Hắn đâm đâm Hoắc Xuyên, chu chu môi, “Vân lột da sao cũng tới đây?”

Hoắc Xuyên nao nao, ngay sau đó theo ánh mắt hắn nhìn lại.

Vân Mạt đứng ở trước cửa tiệm, ánh đèn chiếu lên trên tóc, ở trên khuôn mặt trắng nõn hạ xuống một cái bóng nhàn nhạt.

Phía trên cửa hàng treo thẻ bài hip-hop ha, biểu tình trên mặt hắn nháy mắt trở nên thực rối bời, không thể nói tới là cái cảm giác gì.

Có loại vui sướng, có loại hoảng hốt, có loại chờ mong……

“Mẹ kiếp, nàng đi đến bên này, ta đi trước đây, chúng ta sau này lại ăn cơm đi”.

Lăng Cửu vừa thấy Vân Mạt muốn đi về bên này, lập tức đứng lên chuẩn bị trốn.

Hắn mới không nghĩ ở ngay lúc này nhìn thấy Vân Mạt, thằng nhãi này năng lực kể chuyện xưa quá mạnh, vừa lơ đãng đã bị nàng đẩy xuống hố.

Kinh nghiệm của Lăng Cửu nói cho hắn, quyết không thể ở bên cạnh Vân Mạt một thời gian dài.

Nếu không, không chừng lại muốn dùng cái phù triện gì mà hắn không cự tuyệt nổi tới dụ hoặc hắn.

Đến lúc đó, mặt hắn liền càng cần bảo dưỡng hơn……

Hoắc Xuyên cảm thấy chính mình không thích hợp, thậm chí đã quên cùng Lăng Cửu chào hỏi.

Hắn trộm chat với Hoắc Tạp: “Anh, tâm sự không?” Sau khi gửi đi lại không nói gì tiếp.

Hoắc Tạp vứt cái liếc mắt đưa tình cho bí thư, quay đầu trả lời: “em trai, có chuyện gì?”

Hoắc Xuyên: “Không có việc gì.”

Hoắc Tạp quay đầu kéo một nhóm chat gia đình, bắt đầu thét to: “Tin hay không? Tiểu Xuyên Tử biết yêu rồi.”

Chủ động tìm hắn tán gẫu mà không tìm anh cả? Chuyện hiếm thấy?

Mẹ Hoắc:… Thật sự? Là ai?

Ba Hoắc:… Quản tốt chính ngươi đi, đừng để cho ta lại nghe được tai tiếng lung tung rối loạn gì của ngươi.

Anh cả Hoắc:…Hormone của ngươi có bình thường không?

Hoắc Tạp:…

Vân Mạt xách theo gói bánh, tiếp đón bên trong kênh liên lạc: “Ta đang ở Thịnh Mỹ Toa, tới tụ hội ăn cơm không?”

Lưu Dược: “Ăn cơm?! Chờ, ta tới.”

Lâm Phàm Thành: “Vừa lúc đói bụng, lập tức liền đến!”

Mạc Mặc: “Các anh em, chờ ta một chút……”

Trong nhóm chỉ có Hoắc Xuyên không trả lời, Vân Mạt còn định chọc hắn một chút, đi đến bên ngoài Dật Hương Viên, vừa nhấc đầu, cách pha lê liền phát hiện hắn đang ngồi bên cửa sổ.

“A, duyên phận!”, Vân Mạt cười đi qua, đưa hip-hop ha tới trước mặt hắn, “Cho ngươi”.

Hoắc Xuyên bình tĩnh ngồi, bên tai có chút đỏ, “Ngươi cố ý đi mua?”

“Ngẩng, đúng vậy, ngươi không phải thích sao?” Vân Mạt nói.

Lòng bàn tay Hoắc Xuyên đều mau ra mồ hôi, nỗ lực áp chế khóe môi nhếch lên, đôi mắt loạn ngắm nhìn khắp nơi, không dám ngẩng đầu.

Vân Mạt hơi hơi nhíu mày, lại đẩy đẩy về phía trước: “Cầm đi.”

Người này hôm nay làm sao vậy? Nàng không phải là vuốt mông ngựa chụp đến trên chân ngựa chứ?

Cửa bị đẩy ra, Lưu Dược như một trận gió vọt tiến vào, “Hi!”

“Đây là cái gì? Đồ ngọt? Phi phi, ta không thích ăn ngọt...”

“Vậy cho ta, ta thế ngươi ăn”, Lâm Phàm Thành thấy thế đi qua đoạt.

“Của ta!” Hoắc Xuyên rốt cuộc đoạt trở về.

Bình Luận (0)
Comment