“Vân tổng, ngươi thấy thế nào?”
Lâm Phàm Thành đi đến bên cạnh Vân Mạt, gió thổi vào mặt, khiến hắn sặc một miệng.
Khóe miệng Vân Mạt hơi cong: “Nơi này, chỉ sợ sẽ phát sinh một hồi đánh bất ngờ, chúng ta phải làm tốt chuẩn bị.”
Lưu Dược nhìn giữa doanh địa đã tinh tinh điểm điểm ánh đèn, cùng với các học sinh không hề chuẩn bị, tức khắc dâng lên dự cảm không ổn.
Hắn nuốt nước miếng: “Không thể đi tìm huấn luyện viên”.
Không chừng chính là Đức Khắc thứ hai, sẽ nhằm vào toàn bộ chuẩn bị của bọn họ để thay đổi kế hoạch.
Vân Mạt gật đầu tán đồng: “Đúng vậy. Ta đại khái có thể đoán được mục đích của bọn họ.”
Hoắc Xuyên dậm dậm chân: “Nói nhanh lên, lạnh quá.”
Vân Mạt vuốt cằm, cũng rùng mình một cái, âm thanh hỗn hợp trong gió lạnh.
“Một hồi đại chiến là không thể tránh được, chỉ sợ sẽ là tràng khổ chiến. Nhưng trái lại, bọn họ nếu thay đổi kế hoạch nhanh như vậy, cũng đã nói lên, đối phương không hy vọng chúng ta có sự chuẩn bị trước.”
“Chúng ta còn có cơ hội.”
Hoắc Xuyên hỏi: “Cơ hội gì?”
Vân Mạt nói: “Cơ hội chính diện quyết đấu.”
Bốn người nghiêm túc nghe.
“Từ việc bọn họ thận trọng thay đổi chiến thuật như vậy tới xem, khu vực A Đinh cực kỳ quan trọng. Chi viện của chúng ta, hẳn là cách không quá xa, chi viện sẽ đến thập phần nhanh chóng.”
“Bọn họ nếu lựa chọn xuất kỳ bất ý, cũng liền ý nghĩa, bọn họ hy vọng tốc chiến tốc thắng. Bọn họ không trang bị vũ khí nghiền áp, nếu không, một đường đẩy ngang là được, căn bản không cần chiến thuật.”
“Như vậy, vũ khí nghiền áp của bọn họ, không nhằm vào nơi này, mà là nhằm vào chi viện của chúng ta. Chúng ta chỉ có một ít người, e là không đủ cho bọn họ nhét kẽ răng……”
Lâm Phàm Thành quay đầu nhìn nàng: “Chúng ta không phải mới từ chỗ Đức Khắc ra sao?”
Sau đó mới vài phút, 'quần cộc' của đối phương cũng bị ngươi lột?
Mạc Mặc quét mắt nhìn lòng bàn tay Vân Mạt:
“Ngươi nói cho ta, ngươi kỳ thật là tính ra tới đúng không?”
Cho nên chỉ số thông minh của bọn họ là không có vấn đề đúng không?
“Cũng không, ta có nơi này.” Vân Mạt dùng ngón tay điểm điểm đầu, chọc phá ảo tưởng của hắn: “Chút ít tin tức, tăng lớn gan phỏng đoán, thường thường là có thể được đến kết luận gần sát sự thật nhất.”
Hoắc Xuyên một phen quàng lấy cổ hắn: “Loại này thời điểm bảo trì trầm mặc, cũng không mất mặt.”
Lưu Dược ngửa đầu phun ra một hơi, ra vẻ thương cảm: “Trời đã sinh ra ta, sao còn sinh ra ngươi……”
Vân Mạt đẩy hắn một phen: “Ngươi mau đi đi. Đã nhớ kỹ bản đồ rồi đi? Chút nữa gửi cho các anh em của ngươi một chút.”
Lưu Dược ra vẻ đứng đắn đứng thẳng, trung khí mười phần: “Rõ, Vân thiếu tá.”
Mấy người lại thảo luận trong chốc lát, không có được thêm bao nhiêu tin tức.
Trên đường trở về doanh địa, Mạc Mặc rụt rụt cổ: “Kỳ thật, ta vẫn luôn định nói, ta có loại cảm giác không ổn.”
Mọi người đồng thời dừng lại, bốn ngón tay chọc về phía mặt hắn:……Ngươi câm miệng được không?
Trên đường đi, nghênh diện tới một tiểu đội khác, khoảng chừng 120 người, số lượng tương đương một Liên đội.
Phía trước đội ngũ, nam sinh tóc xoăn, rất cao, giương mắt quét bọn họ một chút, nhấc tay ý bảo tu chỉnh tại chỗ.
Bản nhân hắn lại đi đến trước Vân Mạt, nhìn khuôn mặt nàng: “Vân Mạt? Chào ngươi.”
Vân Mạt đứng yên, chào hỏi.
Nam sinh kia tự quen thuộc cười: “A, đã sớm nghe nói qua về ngươi, ta kêu Quế Tộc, tới từ đại học York.”
Vân Mạt đánh giá nhân số phía sau hắn, nhìn vai hắn: “Ngươi là liên trưởng?”
Quế Tộc cười nhẹ nhàng: “Nghiêm khắc tới nói, cũng không phải, chẳng qua……”, Hắn hướng tới huấn luyện viên Nam Tư cách đó không xa, chu chu môi, “Chú Nam Tư chiếu cố ta, để cho ta tới luyện tập.”
Phía sau, Hoắc Xuyên vặn đầu sang một bên, học khẩu hình của hắn, cùng Lưu Dược làm mặt quỷ.
Lưu Dược trộm cười, rõ ràng chính là một nhị đại tới khoe khoang.
“Hoắc thiếu, nhân ngoại hữu nhân a, ngươi nhìn xem, đây chính là quân nhị đại……”
Hoắc Xuyên bất động thanh sắc đá hắn.
Lại nghe được đám người phía trước nói chuyện, Quế Tộc hỏi: “Có nghe người ta nói qua hay không, đôi mắt của ngươi rất đẹp? Ta lần đầu tiên nhìn thấy một đôi mắt giống đá quý như vậy.”
Hoắc Xuyên rốt cuộc không nghẹn được nữa, xen mồm nói một câu: “Uy uy, cái tên họ Quế kia, muốn làm gì? Có việc thì nói, không có việc gì chúng ta còn phải đi rèn luyện.”
Quế Tộc trừng hắn một cái, không tiếp lời, tiếp tục cùng Vân Mạt nói chuyện: “Không biết vì sao, không ít người ở căn cứ đều thảo luận về ngươi, nghe nói ngươi rất lợi hại.”
Vân Mạt khiêm tốn cười cười.
Quế Tộc tiếp tục nói: “Nhưng ngươi dù sao cũng là một nữ sinh, rất khó phục chúng. Một khi gặp phải chiến sự, thể năng của ngươi có khả năng sẽ làm hại ngươi. Thế nào? Có suy xét đến chỗ ta không? Ta sẽ che chở ngươi.”
Lâm Phàm Thành hơi kém cười ra tiếng: “Ha ha, che chở Vân tổng của chúng ta? Mặt bao lớn?”
Quế Tộc nhăn chặt mày, không cao hứng khi chính mình bị chen ngang: “Làm sao vậy? Ngươi đừng âm dương quái khí, ta nói có cái gì không đúng sao? Bao nhiêu người muốn đến chỗ ta, ta cũng chưa nhận đâu.”
Lưu Dược lặng lẽ đi ra phía trước, chụp bả vai Quế Tộc: “Nam nhân muốn che chở Vân tổng của chúng ta, ngươi vẫn là người đầu tiên, có gan! Ta bội phục.”
Một cái, hai cái đều như vậy, Quế Tộc cũng không nhẫn nại.
Hắn cũng bởi vì thấy căn cứ thiếu nữ sinh, cô gái này lớn lên cũng không tệ lắm, gặp gỡ liền tới lôi kéo, ai ngờ người ta còn không phản ứng hắn.
Cũng đúng, chiến cuộc còn chưa có bắt đầu, chờ đến khi bắt đầu làm pháo hôi, sẽ biết một Liên đội quan trọng bao nhiêu.
Nói đến cũng khéo, đội ngũ nơi Vân Mạt dừng chân, tổ đạo diễn lại có thể chính là nguyên nơi đóng quân của quân 27 ở tinh cầu Wolf.
Lần diễn tập này không giống trước đây, không phải các học sinh tự biểu hiện, mà một số lượng lớn các lão binh cũng tham dự.
Đặc biệt là giai đoạn đầu, sẽ do lão binh dẫn dắt cục diện.
Sau khi học sinh phân hoá tầng cấp xong, lão binh mới có thể từng bước rời khỏi, đảm đương nhân vật công cụ, cũng chuyển giao toàn bộ cục diện cho học sinh.
Chức vụ mới bắt đầu của bọn họ giống với chức vụ sau khi tốt nghiệp, đa số là thiếu úy, chút ít trung úy cùng thiếu tá.
Học sinh không có thực quyền, cho nên Quế Tộc thực đặc thù.
Quế Tộc là quân nhị đại, hơn nữa còn là quân nhị đại có trọng lượng.
Ba hắn là nguyên đại tá cùng tham mưu của quân 27. Sau khi tốt nghiệp, khả năng cao sẽ đi vào trung tâm căn cứ, nói không chừng còn có chức vụ, tiền đồ vô lượng.
Tên của hắn được đánh dấu màu đỏ đứng đầu trong danh sách đối tượng cần chiếu cố mà trợ lý Hồ biên đạo đã đưa ra.
Quân 27 thay đổi thống soái tối cao, để tránh rung chuyển, đa số quan quân trung tầng vẫn còn được giữ lại.
Đồng dạng bảo lưu lại, còn có một ít người đặc biệt.
Tỷ như huấn luyện viên Nam Tư, cũng chính là chú Nam Tư trong miệng Quế Tộc, chính là một người thập phần giỏi về luồn cúi.
Hắn vừa lên tới liền do Nam Tư tự mình mang theo, cũng cho hắn một Liên đội để luyện tập, tay cầm tay dạy hắn sao chỉ huy cùng bố cục.
Vân Mạt hướng hắn phất phất tay, mang theo bốn người đi xa.
Quế Tộc nhìn bóng dáng Vân Mạt, nhẹ 'a' một tiếng.
Nữ sinh trong học viện quân sự luôn hiếm thấy, được chúng tinh củng nguyệt, tương đối phổ biến kiểu lãnh diễm cao thiết, vẫn là các cô gái nhỏ bên ngoài đáng yêu hơn.
Vân Mạt không phải lãnh, nàng là có tính toán của chính mình. Chi Liên đội của Quế Tộc này, nhìn dáng vẻ cũng không tệ lắm, thật ra có thể nhớ thương.
Trong bầu không khí chặt chẽ của căn cứ lộ ra bình tĩnh, mà đám người Lưu Dược biết, lúc này càng bình tĩnh, sóng gió tới sẽ càng lớn.