Bọn họ lo lắng một chút cũng không có sai.
Bộ đạo diễn còn có một quan chỉ huy cao cấp, chính là Randy đã từng cùng Vân Mạt đối chiến.
Sắc mặt Randy có chút tái nhợt, trạng thái khỏe mạnh của hắn chỉ duy trì trong ngắn ngủi.
Hắn vốn không thể tham dự lần diễn tập này, nhưng mục đích lần này không phải thắng bại, mà là ở trong chiến tranh kích phát ra tiềm lực của học sinh, an bài người thích hợp đến vị trí thích hợp.
Do lần này cũng không phải đối kháng, mà là công tác dẫn đường, đảm đương vai ác luyện binh, cường độ không lớn, lúc cần thiết cũng có người tiếp nhận thay được.
Cho nên, Randy kiêm nhiệm đối thủ của bọn họ —— thủ lĩnh Hi Trạch Mạn của tập đoàn quân người Alpha.
Quân bộ suy xét số lần hắn cùng Hi Trạch Mạn giao thủ nhiều, đối với phong cách của người này càng hiểu biết hơn.
Ở dưới sự thỉnh cầu mãnh liệt của Randy, làm nhân viên tham dự diễn tập ngoài biên chế.
Quan chỉ huy Liên Bang, cũng tạm từ các quan quân quân sự tới đảm nhiệm.
Mới bắt đầu phân bố binh lực, tham khảo tình huống chân thật trong lịch sử.
Randy sắm vai Hi Trạch Mạn, là một quan chỉ huy thiết diện, hắn từ trong binh lính lập nghiệp, quen thuộc trạng thái tiền tuyến, trị binh rất nghiêm, ra lệnh cũng nhanh, có thể nói là cực có uy vọng.
Một quan chỉ huy cực có uy vọng, bản thân hắn còn là người thập phần cẩn thận.
Hi Trạch Mạn nhìn thẳng khu vực “A Đinh”, chuẩn bị từ nơi này thiết nhập, quấy rầy cục diện giằng co giữa quân Alpha cùng quân Liên Bang.
Dựa theo bố trí ban đầu, không kích, chính là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng mà hiện tại, kế hoạch này lại bởi vì Vân Mạt mà thay đổi ngay trên đường.
Hi Trạch Mạn cẩn thận chế định lại một kế hoạch lớn mật khác cho lần này.
Lúc này, không thể không đề cập một chút về bố trí binh lực của hai bên.
【 Alpha 】:
Quan chỉ huy: Hi Trạch Mạn —— Randy
Binh lực: 20 sư đoàn, 26 vạn người, lão binh kinh nghiệm phong phú, có một ít học sinh.
Trang bị: 1500 đài xe tăng trọng trang, pháo trọng hình trên 1000, máy bay chiến đấu 3000, vô số cơ giáp, đạn đạo.
【 viện binh của Alpha 】: Vô số.
【 Liên Bang 】:
Quan chỉ huy khu vực A Đinh: Mã Thủ Thành —— hiện là quan chỉ huy quân 27.
Binh lực: 4 sư đoàn cơ giáp, 5 vạn người. Trong đó 1.3 vạn người là tân binh, tức học sinh không hề có kinh nghiệm.
Trang bị: 300 đài xe tăng trọng trang, ước chừng 200 đài pháo trọng hình, không có các loại máy bay, cơ giáp, xe tăng chống đạn cùng không chống đạn.
【viện binh của Liên Bang 】:
Quan chỉ huy trung bộ: Mã Thủ, không hợp Đường Khắc Phi —— nguyên quan chỉ huy quân 17.
Quan chỉ huy Tây Vực: Văn Mân —— nguyên quan chỉ huy quân 37
Binh lực: 20 sư đoàn, 25 vạn người, lão binh kinh nghiệm phong phú, một ít học sinh.
【 trạng thái của A Đinh 】: không có công sự dựa vào, chỉ có lá chắn thiên nhiên là núi rừng và bão tuyết.
Thập phần hiển nhiên, đây là một hồi lấy có tâm đối đầu với vô tâm, ý đồ lấy cách xa binh lực, đạt được hiệu quả đánh chớp nhoáng.
Alpha chuẩn bị nhanh chóng chiếm lĩnh khu vực A Đinh, không cho Liên Bang bất luận cơ hội phản kích gì.
Đêm nay thập phần bình tĩnh, chỉ có âm thanh bão tuyết nức nở.
Doanh địa cũng trước sau như một lâm vào ngủ say, chút ít ánh đèn tinh tinh điểm điểm vẫn còn lóng lánh, đa số là vị trí trạm gác.
Trải qua hai tuần huấn luyện, bọn học sinh đã thích ứng, tự nhiên thả lỏng xuống dưới.
Đây cũng là nhân chi thường tình, không ai có thể đủ bảo trì cảnh giác vĩnh viễn.
Vân Mạt vuốt cằm, nhìn đám học sinh tới tới lui lui, lâm vào trầm tư.
Toàn bộ học sinh đều không có quyền hạn kéo binh lực, ngoại trừ Quế Tộc.
Bọn họ cũng không đủ thời gian tự do, vô pháp suy đoán tâm tư lâu dài của các giáo quan, nhưng xem ngắn hạn, hẳn là hy vọng bọn họ vật lộn trực diện một lần.
Cục diện như vậy có hơi chút nguy hiểm, Vân Mạt quyết định bắt lấy Quế Tộc.
Chẳng qua, khi nàng vừa mới đi đến chỗ khe núi, trong một góc cản gió, nghe được một đoạn dặn dò tha thiết.
Vân Mạt lại gần bên cạnh một chút, là Nam Tư.
“Nhớ kỹ lời ta nói, nếu có tình huống phát sinh bất ngờ, trước tiên phá vây lao đi, đã hiểu chưa?”
“Không cần đi quản những người khác, ngươi phá vây rồi, người khác mới có cơ hội. Ngươi có một Liên đội binh lực, quyền hạn cơ giáp đều mở ra cho các ngươi, bò qua ngọn núi này, đi tìm quân 37, không cần đi tìm quân 17……”
“Arthur sẽ đi theo ngươi, có chuyện gì thì tìm hắn. Hiểu chưa?”
Nam Tư nhìn Quế Tộc, lặp lại dặn dò.
Quế Tộc ngáp một cái, đôi mắt treo chút nước mắt, hắn cảm thấy buồn ngủ.
Nam Tư bắt lấy bờ vai của hắn, lay lay: “Ngươi đã hiểu chưa?”
Quế Tộc: “Đã hiểu, mang theo người, phá vây.”
Nam Tư: “Chạy về hướng nào?”
Quế Tộc lại ngáp một cái, vẻ mặt mê mang, nửa ngày sau nói: “Hỏi…… Arthur?”
Nam Tư xoa xoa ngực, cảm thấy bị đè nén, mẹ kiếp hắn đã phí phạm thời gian dạy dài như vậy?! Nếu không phải đây là thiếu gia binh, ông đây mới quản ngươi tự đi tìm chết.
Nam Tư lại tiêu tốn 30 phút, một lần nữa phổ cập phương pháp ứng đối địch tình hữu hiệu, Quế Tộc cũng đã sắp ngủ.
Khi nhẫn nại của hai bên đều khô kiệt, Nam Tư rốt cuộc rời đi.
Vân Mạt nhìn bóng dáng hắn, nhàn nhạt cười.
Nam Tư dặn dò thận trọng như vậy, thực rõ ràng, huấn luyện viên ở căn cứ này biết sắp phát sinh cái gì, mà bọn họ, lại không chuẩn bị nhắc nhở các học sinh khác.
Thật là tận tình khuyên bảo, đáng tiếc đối phương không cảm kích.
Nam Tư đi rồi, Quế Tộc lập tức lên tinh thần, sửa sang lại cổ áo liền phải trở về Liên đội.
“Nha……” Vân Mạt từ chỗ ngoặt đi lại đây, chào hỏi.
Sắc mặt Quế Tộc có chút mất tự nhiên, nhìn trái nhìn phải, xác nhận nàng chưa từng gặp qua Nam Tư.
“Sao thế?” Quế Tộc hỏi, thần sắc có chút phòng bị.
Hai ngày này luôn nghe người khác nói, nữ sinh này có thể là một lão đại ẩn danh, Quế Tộc cảm thấy khịt mũi coi thường.
Học sinh Trung Ương tinh, sinh hoạt ở trong nhà ấm, ít khi nhìn thấy chiến loạn, ít khi nhìn thấy việc lạ, chơi game vài lần, liền có thể phủ thêm chữ ‘lão đại’ sao? Hẳn là cho nữ sinh mặt mũi đi?
Vân Mạt đá hòn đá nhỏ đi: “Hợp tác không?”
Quế Tộc kéo kéo khóe miệng, nhìn trái ngó phải, sau đó chỉ vào chính mình: “Muốn cùng ta hợp tác?”
“Ngẩng……” Vân Mạt nói.
Quế Tộc xả nhẹ khóe miệng, hai bước đi đến trước mặt nàng, thân ảnh cao lớn, bên cạnh là bóng dáng một người nhỏ gầy.
“Muốn ta che chở cho ngươi?” Quế Tộc có chút đắc ý.
“Ngươi trông cũng miễn cưỡng có thể vào tầm mắt của ta. Tuy rằng đồng học của ngươi nói chuyện không hợp ý ta lắm, nhưng ta nghĩ, hẳn nên chiếu cố nữ sĩ. Ta đảo cũng có thể không so đo hiềm khích trước đây, chiếu cố ngươi.”
Vân Mạt nâng mí mắt, mặt vô biểu tình: “Nga, ta kỳ thật chỉ là muốn ngươi đem Liên đội cho ta mượn một chút.”
Quế Tộc đào đào lỗ tai, hoài nghi chính mình gặp ảo giác: “Ngươi nói cái gì?”
Vân Mạt nói: “Chúng ta sẽ hợp tác thực vui vẻ.”
Quế Tộc bực mình:…… “Nếu hợp tác mà ngươi nói là cái này, ta nghĩ ta cũng không cần.”
Quế Tộc cảm thấy chính mình đã hiểu sai ý, có hơi chút thẹn quá hóa giận, xoay người liền tưởng rời đi.
Vân Mạt ở phía sau sâu kín nói: “Lời nói của huấn luyện viên Nam Tư, kỳ thật ngươi hẳn là nên nghe một chút.”
Quế Tộc thong thả xoay người: “Ngươi nghe được?”
Vân Mạt nói: “Ngươi yên tâm, cách làm của hắn không tính là quá mức, chỉ đơn giản là dìu dắt hậu bối, mở chút đường tắt cho ngươi mà thôi, ta sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
Quế Tộc híp mắt, cân nhắc chuyện này, Nam Tư xác thật là đánh cờ hiệu giao lưu, dù cho có nói ra, hắn cũng không sợ.
Hắn hừ một tiếng: “Hy vọng như thế.”
Vân Mạt thấy hắn chuẩn bị nhấc chân, tiếp tục nói: “Đêm nay ta đứng gác, nếu muốn sống, lúc hai giờ, mang theo người, ở sườn núi Bắc Sơn chờ ta.”
Quế Tộc không nhịn được xuy một tiếng: “Ta dựa vào cái gì phải nghe ngươi?”
Vân Mạt nhún vai: “Nếu lần này ngươi biểu hiện không tốt, em trai ngươi sẽ thay thế an bài ban đầu vốn dành cho ngươi đi? Nga, có lẽ, mẹ kế kia của ngươi, sẽ thực hy vọng thấy một màn như vậy……”
Quế Tộc:…… Nàng làm sao mà biết được?
Vân Mạt cắm đôi tay vào trong túi, xoay người cất bước: “Đêm nay hai giờ, sườn núi Bắc Sơn, có quân địch đánh bất ngờ, tới hay không tùy ngươi.”
Quế Tộc: “Ngươi đang nói giỡn?”
Vân Mạt nói: “Đây là một cơ hội lập công cùng biểu hiện tuyệt hảo, đối với ngươi mà nói cũng không có tổn thất gì, trả giá của ngươi, chỉ là nhịn xuống cơn buồn ngủ ban đêm. Mà một khi thành sự thật, thu hoạch của ngươi lớn hơn nhiều so với trả giá của ngươi.”
Quế Tộc nghe lọt tai, nhưng hắn hiển nhiên không tin, hắn vội vàng duỗi tay chỉ về phương bắc:
“Liên Bang có radar cùng hệ thống báo động tiên tiến nhất, vũ khí trang bị của Alpha không tồi, nhưng muốn hoàn toàn không có dấu hiệu xuyên qua, là tuyệt đối không có khả năng làm được, ngươi……”
Vân Mạt dừng bước chân: “Trên chiến trường, bất luận sự tình gì cũng không phải là tuyệt đối. Báo động vang lên một khắc, cũng đã chậm.”
“Vậy sao ngươi khẳng định……” Quế Tộc nói.
Vân Mạt quay người lại, giữa hai ngón tay kẹp nắp bình: “Ta biết tính.”
Biểu tình này của Vân Mạt quá ý vị thâm trường, ba chữ “Ta biết tính”, cũng nói thật bá đạo.
Khi đoạn video này truyền cho Hồ biên đạo, hắn cảm giác được tim mình nổi trống dồn dập.
Chính là như vậy!
Chính là muốn loại cảm giác nắm giữ hết thảy này.
Trợ lý sắc mặt phức tạp, muốn nói lại thôi: “Biên đạo Hồ, Quế Tộc kia……”
Hồ biên đạo lại nhìn thoáng qua giao diện quang não, quét quét vị trí trên đỉnh danh sách, rốt cuộc nói câu làm trợ lý thả lỏng lại: “Bắt đầu cắt từ chỗ này…… Cắt bỏ đoạn trước đó, trực tiếp từ đoạn Vân Mạt đi triền núi……”
Cho nên, khi người xem trên Tinh Võng thấy một màn như vậy, thiếu chút nữa bị nàng soái ra máu đầy mặt.
【 Mẹ kiếp, nàng làm sao mà biết được? 】
【 quả thực đổi mới tam quan của ta, má ơi, “Ta biết tính”! 】
【 Chị gái nhỏ ngưu bức rầm rầm, ta cảm giác ta bị cong……】
Quế Tộc nhìn bóng dáng nàng, nhớ tới những đánh giá của nàng, người này xác thật là có gì đó.
Nhưng đi sao?
Vân Mạt tin tưởng hắn sẽ đi.
Dù cho hắn không chịu đi, vậy không phải vẫn còn có các anh em sao? Nửa đêm đi giao lưu một chút, thỉnh hắn ra tới vấn đề không lớn.
Huống hồ, chiến sự lập tức sẽ phát sinh, có rất nhiều lý do để giải thích cho hành vi của bọn họ.
Vân Mạt huýt sáo đi xa.
Đêm nay, chiến tranh sẽ xảy ra, phương bắc sát khí đầy trời.