* Cám ơn bạn Nguyễn Linh đã ủng hộ cho truyện!!!!*
Rốt cuộc, chiến dịch A Đinh liền phải khai hỏa.
Ánh trăng cùng ngôi sao đều bị mây đen che đậy, không trung đen đến đáng sợ, âm trầm phảng phất tùy thời sẽ sập xuống.
Gió lạnh thấu xương, quát đến mặt người phảng phất đau như dao cắt, bông tuyết như lông ngỗng bay múa đầy trời, quét ngang toàn bộ căn cứ.
Căn cứ nháy mắt đã bị một mảnh trắng xoá bao trùm.
Trong loại thời tiết bạo tuyết bay tứ tung này, núi non A Đinh bị tuyết bao trùm, hình thành một đoạn cực đại uy hiếp đối với các loại máy bay.
Liên Bang lựa chọn nơi đây làm căn cứ, cũng đã suy xét loại tình huống này.
Nơi này gió rất lợi hại, dù tính năng các loại máy bay của Liên Bang cường hãn hơn nữa, ở trong loại thời tiết này, cũng cần châm chước suy tính.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Hi Trạch Mạn đã chiếm hai cái là thiên thời cùng nhân hoà.
Chiến tranh chạm vào là nổ ngay, chiến hỏa lập tức sẽ thiêu đốt lên ở trên mảnh đất này.
Đội ngũ Liên Bang còn chưa hề có phòng bị, trong khi dao mổ của Hi Trạch Mạn đã giơ lên cao……
Mấy người Vân Mạt cùng đồng học đổi vị trí, tối nay đều ở trong trạm gác.
Nàng hơi hơi ngửa đầu, đôi mắt ngăm đen nhìn về phía không trung. Một mảnh đen nhánh, nhìn không tới cuối, cũng báo động nguy hiểm, chiến tranh sắp đến.
Trước mặt nàng là thiết bị cảnh báo của toàn doanh địa, chỉ cần nàng muốn, liền có thể ấn xuống, nhưng nàng không thể động.
Theo như lời Quế Tộc, khu vực này, không chỗ nào không có thiết bị theo dõi, ẩn nấp bên trong trạm gác cũng là rất nhiều đôi mắt.
Vạn nhất đối phương thay đổi kế hoạch, nói dối quân tình là phải lên toà án quân sự.
Lưu Dược nhìn chằm chằm máy theo dõi khắp doanh địa, thường thường ở trong tiểu đàn đáp lại: “Không có tình huống gì.”
Lâm Phàm Thành cùng Hoắc Xuyên ẩn nấp gần đình canh gác, trong ổ tuyết ở giữa sườn núi, chung quanh đều là một mảnh đại tuyết trắng xoá, chỉ có pháo ống từ khe hở cục đá nhô ra một chút.
“Hết thảy bình thường.” Âm thanh của hai người cũng lục tục truyền đến.
“Bảo trì cảnh giác!” Vân Mạt nói.
Lâm Phàm Thành một bên cảnh giới chung quanh, một bên lén lút hỏi Hoắc Xuyên, “Thật sự sẽ từ nơi này tới sao?”
Chung quanh chỉ có gió hô hô quát vào mặt đau như dao cắt, các động tĩnh khác đều không có.
————
Mà bên kia, Quế Tộc từ sau khi Vân Mạt rời đi, tâm tình lại thập phần bực bội.
Hắn ở trong phòng dạo bước qua lại, tóc đều sắp bị chính hắn nắm trọc.
Trong lòng hắn là không muốn đánh.
Nhưng mỗi khi hắn toát ra ý niệm này, thần thái chắc chắn cùng câu nói khẳng định của Vân Mạt kia liền nháy mắt xuất hiện trong đầu.
“Chỉ là nhịn xuống cơn buồn ngủ ban đêm……thu hoạch của ngươi lớn hơn so với trả giá”, những lời này lặp đi lặp lại ở trong đầu.
Hắn muốn thành công, cũng muốn chứng minh chính mình.
Mẹ kế cùng em trai như hổ rình mồi, dù ba cũng không có biểu hiện ra nghiêng về bên họ, áp lực của hắn cũng không nhỏ.
Lời của Vân Mạt, với hắn mà nói, là một dụ hoặc cực lớn.
Đều nói nàng rất lợi hại, chẳng lẽ nàng thật sự có tin tức gì?
Vạn nhất nàng nói chính là sự thật, nếu bỏ lỡ……
“Đáng chết!”
Quế Tộc theo phản xạ lại dùng sức gãi gãi đầu, ở trong phòng đi qua đi lại vài vòng, cuối cùng dậm chân, đơn giản triệu tập người phía dưới đi xem phim điện ảnh.
“Ai?”
Sau khi thu được thông báo này, bọn học sinh hai mặt nhìn nhau.
Khuya khoắt đem người từ trong ổ chăn đào ra, chính là gọi người lên bồi hắn chơi?
Một học sinh dùng khuỷu tay ngầm chọc chọc đồng học bên cạnh, hỏi:
“Ai, hắn không bị bệnh đi? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, lăn lộn mù quáng cái gì vậy?”
“Suỵt——” đồng học kia làm động tác nhỏ giọng, lặng lẽ nói:
“Hắn là đại liên trưởng, phía trên có người. Hơn nữa, người ta là đánh danh nghĩa tập huấn, không có lỗi.”
“Trước khi dỗi hắn hãy ngẫm lại huấn luyện viên Nam Tư, ngẫm lại địa phương tương lai ngươi khả năng sẽ đi!”
Lời không cần phải nói quá rõ ràng, học sinh kia trong lòng tuy rằng rất buồn bực, nhưng cũng ngậm chặt miệng không hề oán trách.
Quế Tộc triệu tập toàn bộ thủ hạ tới phòng huấn luyện bắt đầu xem phim điện ảnh.
Nhưng bởi vì trong lòng có việc, dù là tiểu minh tinh ngày thường hắn thích xem nhất, lúc này thoạt nhìn cũng thật khiến người bực bội vô cùng.
Khi phim điện ảnh đang chiếu, Quế Tộc lại thất thần.
Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, mắt thấy càng ngày càng tiếp cận đêm khuya.
Tâm Quế Tộc càng thêm bực bội, thấy thời gian hành động cũng càng ngày càng gần.
Làm sao bây giờ? Đi sao?
…… Sợ nàng?
Không đi?
…… Vạn nhất là thật thì sao?
Hắn rối rắm tưởng kéo trọc đầu tóc của chính mình.
Dù hắn đã nỗ lực khắc chế chính mình không cần chú ý thời gian, nhưng khóe mắt dư quang vẫn thỉnh thoảng liếc đồng hồ treo ở trên tường.
1 giờ 40 phút……
Lưu Dược cắt màn hình theo dõi, thông tri đám người Mạc Mặc cùng Bạch Qua Bình:
“Xem ra hắn sẽ không nghe lời, lên chứ?”
Mạc Mặc gật gật đầu, vuốt súng trong tay, tự hỏi khả năng hiếp bức.
Đột nhiên, Quế Tộc bỗng chốc từ trên ghế đứng lên.
“Chờ một chút”, Lưu Dược hô một câu, Mạc Mặc đình chỉ động tác kế tiếp.
Quế Tộc đã đi lên phía trước, đen mặt đóng lại chốt tổng, nói: “Mang trang bị lên, cùng ta đi đến một nơi.”
Hơn phân nửa đêm xem phim điện ảnh, đã có vài người bởi vì quá buồn ngủ mà gục rồi.
Lúc này nghe được tiếng hắn nói chuyện, mở to mắt, vẻ mặt không dám tin tưởng.
Ngươi thật nghĩ ngươi là liên trưởng!
Vị thiếu gia này bệnh càng ngày càng nghiêm trọng!
Có người lớn như ngươi nửa đêm lăn lộn chơi sao?!
“Ta nói ‘Quế đại liên trưởng’, đến tột cùng là đi làm cái gì? Huấn luyện viên có biết không? Chúng ta đã được thông báo qua sao?” Có học sinh không nhịn được cãi lại, cường điệu thật mạnh ba chữ “Đại liên trưởng”.
Quế Tộc chau mày, hắn đâu biết đi làm cái gì?
Hắn tổng không thể nói, nghe người ta bảo là khả năng có đánh bất ngờ, muốn đi qua nhìn xem.
Không có chứng cứ không có căn cứ, vạn nhất không có thì sao? Hắn sẽ thành cái gì?
Quế Tộc chỉ có thể cứng rắn nói một câu:
“Liên đội tập huấn ban đêm, không cần thông báo, đây là quân lệnh!”
Từ góc độ nào đó tới nói, Quế Tộc thật là một người rất khuyết thiếu EQ.
Lời này vừa ra, không ít người liền có chút nín thở.
“Ngươi!”
Người nọ còn định nói thêm, bị người bên cạnh kéo một phen, rốt cuộc nhịn xuống.
Hơn một trăm người, đi theo lên núi.
Sau khi ở trên sườn núi nhìn thấy Vân Mạt, không khí trong đội ngũ hơn một trăm người quỷ dị lên.
Một bộ phận học sinh cảm giác chạm đến chân tướng, tâm lý không thoải mái bốc lên cực hạn, sắc mặt khó coi.
“Mẹ kiếp, hắn là chuẩn bị trình diễn quân uy sao?”
“Đây là Vân Mạt kia? Dùng chúng ta để thể hiện sự nổi bật?”
“Khốn kiếp, nửa đêm không ngủ được lăn lộn người khác, liền vì theo đuổi nữ sinh, thật là quá mức!”
Âm thanh lẩm nhẩm lầm nhầm như có như không, phiêu tán ở trong gió đêm.
Mọi người không ủng hộ nhăn chặt mày, trong hơi thở mang theo khí thô, suy xét tính khả thi của việc khiếu nại.
Một bộ phận khác hiểu biết năng lực của Vân Mạt, ngược lại suy tư lên.
“Vân Mạt, kêu chúng ta tới, là có việc gì?” Có người thăm dò hỏi.
Vân Mạt gật đầu, biểu tình ngưng trọng:
“Hôm nay là phiên trực của ta, chút nữa trên con đường nhỏ này sẽ có người đến ……”
Lời này của nàng rất có nghĩa khác, nghe như là trong phiên trực phát hiện ra có người sắp đến.
Trên thực tế, đây là hai việc hoàn toàn không giống nhau.
“Ngươi thấy? Như thế nào không có báo động trước?” Có học sinh khẩn trương lên.
Vân Mạt ngẩng đầu, nhìn về phía rừng cây ngăm đen: “Còn chưa có tới, nhưng, đây là đánh bất ngờ, hẳn đang ở trên đường.”
“Ngươi làm sao mà biết được?” Có người hỏi.
“Cảm giác……”