Vân Mạt liếc mắt nhìn Lưu Dược ở nơi xa chật vật nhưng mỗi lần đều 'hữu kinh vô hiểm':
“Lưu Dược mang 30 người đi sườn tây.”
Nàng giơ tay tiếp tục dọn dẹp chướng ngại, bắn tỉa, gần như rất ít phát không trúng.
Nhưng, kết quả như vậy cũng đưa tới cường hãn trả thù của đối phương.
Nếu không phải khoảng cách cũng đủ gần, lo lắng ngộ thương người một nhà, bọn họ khẳng định sẽ nguyện ý đưa tay súng bắn tỉa kia một đoạn hỏa lực bao trùm, chỗ kia sẽ là bãi tha ma của nàng.
Vân Mạt thay đổi vị trí nói: “Ngươi đều không cần quản. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ một sự kiện, ngươi phải nhanh chóng chạy về phía trước. Kéo ra khoảng cách với phía sau, ở trong lúc pháo cùng xe tăng của bọn họ tạm dừng oanh kích, tiến lên!”
Ngữ khí của nàng mang theo sự chân thật, đáng tin mà kiên định:
“Thời gian, ngươi đã hiểu chưa? Chúng ta không kháng được bọn họ lâu lắm, chỉ có thể kiềm chế, cần phải nhanh!”
“Ta bảo ngươi chạy ngươi liền chạy, ta bảo ngươi dừng ngươi liền dừng!”
“Rõ chưa?” Vân Mạt hỏi.
Quế Tộc lau mặt, gật đầu đáp lại: “Rõ!”
Đồng học đứng ở bên cạnh hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, “Quế đại liên trưởng, ngươi còn nhớ rõ ngươi là liên trưởng sao?”
Quế Tộc tức khắc đen mặt: “Mẹ kiếp! Còn nhây nhưa cù nhầy cái quần què gì?!”
“Ai mẹ nó có thể giải trừ được nguy cơ, người đó liền có quyền nói!”
Vân Mạt xem chuẩn thời cơ, tiếng nói quả quyết quát khẽ: “Chính là lúc này, lên!”
Quế Tộc bắt lấy súng ống nhảy ra ngoài.
Hắn cũng không biết một khắc kia hắn đã nghĩ cái gì?
Sao hắn lại từ phía sau công sự che chắn an toàn, trần trụi bại lộ chạy ra tới?
Là hắn quá khẩn trương? Hay là nữ sinh kia quá tự tin?
Thế cho nên hắn chỉ cần nghe được âm thanh bình tĩnh kia, trong tai cũng chỉ dư lại tiếng gió cùng mệnh lệnh của nàng.
Quế Tộc xông ra ngoài, vô số học sinh cũng đi theo xông ra ngoài, tay súng bắn tỉa bắt đầu dùng hỏa lực áp chế, ý đồ ngăn chặn.
“Xông lên!”
Chưa bao giờ biết chữ “lên” này khi hô lên tới, lại có khí thế như vậy, hắn thậm chí đã quên đạn dược thiếu chút nữa sát đến trên mặt.
“Cái gì cũng không cần nghĩ! Phương hướng ba giờ an toàn! Lên!” Vân Mạt rống.
Lưu Dược đánh yểm hộ hoàn mỹ cho nàng, giúp nàng có đủ thời gian chơi nắp bình.
“50 mét sau rẽ trái, nghe ta, mạng nhỏ của ngươi tuyệt đối không thành vấn đề!”
Trong tai nghe quanh quẩn tiếng nhắc nhở của Vân Mạt, mỗi lần đều là kịp thời quyết đoán như vậy.
“Mau mau mau! Rẽ trái!”
“Nằm sấp xuống!”
“Xông lên —— hướng phải, không cần quay lại!”
“Mau nhảy ——”
Viên đạn giống như hạt mưa mang theo tiếng gió gào thét bay qua bên cạnh gương mặt và đỉnh đầu của bọn họ, đánh vào công sự che chắn ở phụ cận mang theo từng đợt bụi mù.
Lúc này, đại não của Quế Tộc trống rỗng, màng nhĩ bị tiếng hô của Vân Mạt chấn đến ầm ầm vang lên.
Mỗi một lần nhìn như nguy hiểm ở ngay phía trước, đều kỳ tích hóa hiểm thành an.
Trước mắt rốt cuộc đã xuất hiện cửa lớn của kho cơ giáp, Quế Tộc thở hổn hển, đem tay ấn ở trên cửa.
“Mẹ kiếp!”
Có đồng học nghiêng đầu nhìn nhau, ở trong ánh mắt của người kia đều thấy được không dám tin tưởng.
“Ta lần đầu bị người thả diều!”
“Ta không bao giờ muốn thể nghiệm lần thứ hai!”
“Nếu là Vân tổng nói, có lẽ…… Cũng đúng đi?”
Bọn học sinh phụt cười thành tiếng, trong tai nghe truyền đến câu nói sâu kín của Vân Mạt: “Nhanh lên, các anh em vẫn còn đang ở trong tình thế nước sôi lửa bỏng.”
“Tới!”
Quế Tộc dẫn đầu nhảy lên cơ giáp, tuy rằng là cấp thấp, cũng tốt hơn không có.
Vân Mạt mang theo bọn họ dọn dẹp trận doanh tuyến, tránh đi cơ giáp, chọn bộ binh hạng nhẹ, rất nhanh cầm đi không ít đầu người.
Tiểu đội này phá lệ khiến người chú mục, ở bên trong trận doanh tuyến bên ta thu nạp một mảnh an toàn, có càng ngày càng nhiều học sinh đơn độc bị lạc chủ động đi lại đây.
Không biết đánh bao lâu, tựa hồ chờ đến khi số đầu người đạt tới 50.
Trong tai nghe của Vân Mạt truyền đến âm thanh đột ngột, là tổng chỉ huy Mã Thủ Thành.
“Vân Mạt!”
“Có!” Vân Mạt đáp lại.
“Trong vòng năm phút, tới B4 bộ chỉ huy, biết vị trí đi?”
“Biết!”
Ánh mắt Vân Mạt híp lại, nhìn cục diện trước mắt.
Tuy rằng bên ngoài, lão binh vẫn còn gian nan chống lại, nhưng trận doanh tuyến đã bị bức bách không ngừng co rút vào, không phải một cục diện tốt.
Đội cơ giáp hơn một trăm người, chỉ rải rác thu nạp cá lọt lưới, tạm thời không có nguy cơ lớn.
Vân Mạt nghĩ nghĩ, chuyển kênh liên lạc đến Lưu Dược: “Hỏi ngươi một vấn đề.”
Lưu Dược: “Ân?”
“Không cần suy nghĩ, đông nam tây bắc bốn phương hướng, ngươi thích phương hướng nào?”
Vẻ mặt Lưu Dược hoang mang, theo bản năng nói: “Đông đi, mặt trời mọc hướng đông, đại biểu cho hy vọng……”
Vân Mạt nhìn về phía đông, hơi thở gần như đen nhánh, nồng đậm thiếu chút nữa quay cuồng.
Lưu Dược vẫn là Lưu Dược kia, vẫn là vị kì binh đáng sợ kia.
Vân Mạt ở trong công tần công đạo: “Dựa theo chiến lược lúc trước, tiếp tục thu nạp tàn binh. Nhớ kỹ, thực lực của các ngươi không đủ, vĩnh viễn không cần bị bao vây, nếu gặp phải tình huống đánh không lại……”
Nàng dừng một chút: “Hướng phương hướng Lưu Dược không thích nhất chạy!”
“Đã hiểu chưa?”
Mọi người: “Đã hiểu!”
Lưu Dược:……Đệch!
Quế Tộc:…… Còn có người nhớ rõ ta là liên trưởng không?
Năm phút sau, Vân Mạt nhảy xuống cơ giáp, nghiệm chứng quyền hạn, đi vào bộ chỉ huy ở dưới mấy chục tầng ngầm.
Dù trên mặt đất là lửa đạn liên miên, nhưng bộ chỉ huy lại không cảm thụ được đến bất luận chấn động gì.
Quan quân tới tới lui lui ở đây, tuy rằng vội, nhưng lại không loạn.
Vân Mạt mới từ trong chiến hỏa đi tới, tóc bị mồ hôi làm ướt nhẹp, thậm chí dính nước bùn, rối bời, cùng các quân quan trong bộ chỉ huy quần áo sạch sẽ hình thành đối lập.
Chiến tranh là không công bằng, đối với quan quân hạ cấp cùng binh lính mà nói, là một cái máy xay thịt thật lớn.
Vô số sinh mệnh ở trên chiến trường điêu tàn, chỉ vì thắng lợi là vinh quang. Mà bọn họ điêu tàn, là vì đổi lấy thời gian quý giá cho nhóm chỉ huy.
Mã Thủ Thành đã thấy được nàng, hắn ngồi ở vị trí trung ương nhất, trước mặt là một sa bàn bắt chước thật lớn, chiến cuộc toàn diện, chiến cuộc bộ phận đều hiện ra ở chỗ này.
Căn phòng này cũng đủ lớn, quanh sa bàn ngồi đầy người, bên cạnh mỗi người đều là một đài chỉ huy.
Vân Mạt có thể nhìn thấy, có mấy người bộ dáng học sinh, cũng ở trong đó.
Một hồi chiến dịch to lớn như vậy, tổng chỉ huy chỉ có một người nhất định không được, mệnh lệnh tầng tầng hạ đạt, từng người căn cứ quyền hạn chỉ huy chiến dịch bộ phận, phân công rõ ràng.
Thống soái tối cao đã hoàn thành bố trí chiến lược, dư lại chính là, bọn họ căn cứ chiến lược tiến hành bố cục chiến thuật.
Đôi mắt Vân Mạt ở trong gian phòng này theo thứ tự đảo qua, từ huân chương cùng trang phục xem ra, chủ chỉ huy, tham mưu, đội cơ giáp, đội lục hàng, quân hỏa tiễn…… Thậm chí ngay cả chỉ huy bộ đội hậu cần đều ở đây.
Có thể nói, an bài thập phần chu đáo chặt chẽ, mỗi chỉ huy chỉ cần phụ trách tiểu đội của chính mình, lúc cần thiết hướng thượng cấp chỉ huy phản ứng là được.
Có người ngẩng đầu nhìn nàng, Vân Mạt nháy mắt vài cái, là Phương Hồng Thần.
Trong một góc bên kia còn có một người quen, là Diệc Lương!
Chẳng qua, hai người rõ ràng ngồi ở vị trí trợ thủ……
Vân Mạt vuốt cằm, chậc lưỡi.
Mã Thủ Thành chỉ vào đài 63 nói: “Đây là vị trí của ngươi, chúc mừng ngươi được tấn chức trở thành chỉ huy của tiểu đội, liên trưởng của liên đội 1, doanh đoàn 1, trung đoàn 2, lữ đoàn 3, sư đoàn 5!”
Vân Mạt:…… Thật là quan lớn!
Nàng xem như có 130 cấp dưới sao?