Vị chỉ huy bên cạnh nàng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, gật gật đầu tiếp đón.
Tình huống chiến khu của hắn vẫn còn trong phạm vi có thể khống chế được, có thừa lực nhìn xem vị đồng liêu mới tới này.
Vân Mạt cho rằng Mã Thủ Thành mang nàng lại đây liền kết thúc, không nghĩ tới hắn kéo ghế dựa đến bắt đầu buôn việc nhà.
Chỉ huy bên cạnh đã thu ánh mắt trở về, nhìn chằm chằm sa bàn của chính mình, hiện tại người nhàn rỗi chỉ sợ chỉ có vị tổng chỉ huy này cùng nàng.
“Lần đầu tiên chỉ huy hiện trường, không cần khẩn trương”, Mã Thủ Thành hòa ái nói.
Vân Mạt gật gật đầu, khẩn trương là cái thứ gì?
Mã Thủ Thành nhìn biểu tình đờ đẫn của nàng, lần đầu tiên cảm thấy chính mình có thể là dư thừa.
Hắn chỉ vào trang bị: “Bên cạnh ngươi đều sẽ có nhân viên kỹ thuật, khi có yêu cầu gì liền hỏi, cũng có thể nhìn xem người khác chỉ huy như thế nào.”
“Chỉ huy là sự tình nghiêm túc, không cần tùy ý xằng bậy, không rõ nhất định phải kịp thời hướng trưởng quan đặt câu hỏi.”
“Ngươi thời khắc phải nhớ rõ, mỗi một mệnh lệnh mà ngươi hạ đạt, đều quan hệ đến mạng sống sờ sờ, hiểu chưa?”
Mã Thủ Thành nói tràn đầy uy nghiêm.
Đa số học sinh đều bắt đầu từ trợ thủ, giao tiểu đội kia cho nàng, vốn chính là phá cách.
Vân Mạt chỉ là một liên trưởng nho nhỏ, dưới tình huống bình thường, cũng tuyệt đối không có khả năng có cơ hội đi vào gian phòng này.
Đãi ngộ đặc thù cho nàng, cũng không phải không có người phản đối.
Biểu tình không tán đồng trên khuôn mặt gầy gò của vị quan quân ở đài 25 đối diện đài 63 kia, không phải thực rõ ràng sao?
Hắn ghét nhất không ấn quy củ làm việc!
Nhưng nàng bằng vào năng lực của bản thân, mang theo Liên đội kia, chặn được uy hiếp đánh bất ngờ, cũng kịp thời phát ra cảnh cáo, biểu hiện của nàng thập phần ưu tú.
Cho nên Mã Thủ Thành gạt phản đối của mọi người, quyết định cho nàng một cơ hội.
Vân Mạt vuốt cằm, “Ân” một tiếng.
Mã Thủ Thành sửng sốt một chút, hắn vẫn là lần đầu đụng tới như vậy.
Hắn ngồi ở trên chiếc ghế bên cạnh Vân Mạt, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, phát ra âm thanh “Khấu khấu” rất nhỏ.
Sau một lát, Mã Thủ Thành nghiêng đầu, hỏi mang tính tượng trưng: “Có vấn đề gì không?”
Hắn vốn tưởng rằng, nàng sẽ giống những người khác, trước cảm tạ trưởng quan tín nhiệm, sau đó thần thái phấn khởi biểu đạt quyết tâm, cũng nói một ít lời bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ linh tinh gì đó.
Nhưng mà, có một loại người, nàng trời sinh chính là dùng để đánh vỡ thường quy.
Vân Mạt thật đúng là hỏi: “Viện binh của chúng ta khi nào đến?”
Mã Thủ Thành lại một lần nữa sửng sốt: “Ngươi vì sao cảm thấy cần viện binh?”
Vân Mạt nhẹ xả khóe miệng xuống:
“Không phải thực rõ ràng sao? Xông ra bộ là nơi phòng ngự tác chiến tối kỵ, chút binh lực của chúng ta hoàn toàn không khiêng được. Ngài lại không có hạ đạt mệnh lệnh rút lui……”
“Cho nên, tiếp viện khi nào đến?”
Mã Thủ Thành cười khổ một tiếng, phiến chiến trường cùng với bố cục binh lực lúc ban đầu là đã được định sẵn.
Nhưng từ lúc vang lên phát súng đầu tiên, hướng đi kế tiếp sẽ không có người quản.
Đây tuy là một hồi diễn tập chủ yếu khảo hạch học sinh, nhưng đồng thời, so đấu lại cũng là thực lực khắp nơi.
Lúc trước, trong gian phòng này, nhóm quan chỉ huy đã tranh cãi đến mặt đỏ tới mang tai, cũng không có thể nghĩ ra chiến thuật hữu hiệu.
Khổ chiến cùng tiêu hao chiến, là cục diện bọn họ gặp phải.
Vân Mạt nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng thình thịch: “Không phải là…… Không có viện binh chứ?”
Mã Thủ Thành “Hừ” một tiếng, trả lời: “Có”.
“Khi nào đến?” Vân Mạt lại lần nữa đặt câu hỏi.
Mã Thủ Thành thâm mị đôi mắt:
“Chiến khu trung bộ có an bài quan trọng, nguyên soái bảo chúng ta trước căng một tuần.”
Vân Mạt hít sâu một hơi: “Ngài cho phép ta đề xuất kiến nghị chứ?”
Mã Thủ Thành ra vẻ thả lỏng: “Nói đi.”
Vân Mạt đứng lên, ngữ khí vô cùng kiên định:
“Kiến nghị lui lại! Không có viện binh, chúng ta cần lập tức rời khỏi nơi này.”
Vị quan quân ở đài 25 rốt cuộc không ngồi yên được nữa, đen mặt đứng lên, chỉ vào cái mũi nàng rống to:
“Ngươi đã từng lên chiến trường chưa? Kiến thức quá đại binh đoàn chưa? Cái gì cũng không hiểu thì đừng ở chỗ này nhiễu loạn quân tâm!”
“Đừng tưởng rằng mèo mù chạm vào chuột chết, trùng hợp ngăn chặn được địch nhân liền tự cho là ghê gớm!”
“Ta đảo còn muốn hỏi, ngươi sau khi từ trạm gác xuống, vì sao không trở lại doanh địa? Vì sao không xin chỉ thị? Không tuân thủ quân kỷ, xảy ra sự tình gì ngươi chịu trách nhiệm sao?”
Vân Mạt quét mắt liếc hắn một cái, khóe miệng người này có một vòng bọt nước, hỏa khí có chút nặng a.
Vân Mạt cắm tay phải vào túi quần, nắm ba cái nắp bình, chậm rãi trả lời hắn:
“Môn La thượng tá, trở lại doanh địa cùng phát hiện địch tình cũng không có xung đột với nhau.”
“Ta buổi tối ăn có chút nhiều, cần phải tiêu tiêu thực. Không có người quy định, trở lại doanh địa không cho phép đi đường vòng đi?”
Nàng hướng phía bên phải kéo kéo khóe miệng nói: “Ta chỉ là vòng một vòng lớn, cũng may mắn như thế mới đụng phải quân địch đối diện……”
“Tiêu thực? Đường vòng? Ngươi đánh rắm!”
Thần sắc Vân Mạt ngưng lại.
Ra oai phủ đầu rõ ràng như thế, lúc này yếu thế, về sau sẽ có vô số người đi lên dẫm một chân, có công cũng sẽ bị công kích!
Nàng cũng không tính toán lui bước, đột nhiên đề cao âm lượng, chỉ vào Môn La, ánh mắt sáng ngời:
“Không có ta, không có đường vòng của ta, ngài hiện tại chỉ sợ, cũng không có cơ hội, ngồi thong dong ở chỗ kia chỉ trích ta như vậy!”
Môn La bị nàng đổ đến một hơi thiếu chút nữa không đi lên được, nghẹn đến mức mặt trướng đỏ bừng.
Hắn đập một cái ở trên mặt bàn, quang não bên cạnh thậm chí bị chấn một chút, có thể thấy được có bao nhiêu tàn nhẫn.
“Được rồi! Đừng cãi nhau nữa!”
Mã Thủ Thành đánh gãy bọn họ dỗi lẫn nhau.
“Hừ!” Môn La nghẹn một hơi, thời điểm ngồi xuống làm ra tiếng vang rất lớn.
Vân Mạt vặn đầu sang một bên, người này tướng mạo hung ác, nham hiểm, có thù tất báo, cũng không phải người lòng dạ trống trải.
Mã Thủ Thành nhìn Vân Mạt nhíu mày, chưa từng nghe ai nói qua kiến nghị này, đây vẫn là người thứ nhất.
“Tổng chỉ huy?” Vân Mạt chờ quyết định của hắn.
Mã Thủ Thành lắc đầu, chém đinh chặt sắt mà nói:
“Không thể rút lui, đây là mệnh lệnh của chỉ huy tối cao, chúng ta cần phải tử thủ.”
“Ngài hẳn là có thể thuyết phục ngài ấy.” Vân Mạt kiến nghị.
Mã Thủ Thành kiên trì: “A Đinh, là 'xông ra bộ' duy nhất thâm nhập vào Alpha, cũng là mũi tên nhọn cắm thẳng phía sau tiếp viện của bọn họ! Vị trí quá trọng yếu, chúng ta không thể bỏ”
Vân Mạt nói: “Thứ ta nói câu không dễ nghe, không rút lui, có khả năng toàn quân sẽ bị huỷ diệt.”
Mã Thủ Thành khẽ thở dài nhỏ đến không thể phát hiện ra, hắn làm sao không biết: “Chỉ cần thủ vững một vòng.”
Vân Mạt lắc đầu, nói: “Không lui lại, chúng ta căng không nổi một vòng.”
Nàng ấn đôi tay ở trên mặt bàn chỉ huy, ngón tay nhanh chóng cắt bản đồ toàn cục.
“Binh lực hai bên chênh lệch quá rõ ràng, đối diện vô cùng có khả năng lựa chọn bao vây, đến lúc đó sẽ không rút lui được nữa.”
Môn La nghiêng lỗ tai nghe, lúc này lại không nhịn được xen mồm, trào phúng: “Ai da uy……Bao vây? Thật là kế sách hay nha?”
Hắn trợn tròn mắt, tiếp theo rống lên: “Vây quanh cái đít, phạm vi 200m thọc sâu, dám bao vây chính là phân tán binh lực. Ngươi nghĩ bọn hắn ngốc sao?”
“Vứt bỏ vị trí này, chẳng khác nào làm đối phương như hổ thêm cánh.”
“Sách”, Vân Mạt lắc đầu, “Lui không đại biểu liền không trở lại, lấy lui làm tiến có đôi khi cũng rất hữu dụng.”
“Thứ nhất dùng mưu, tiếp theo dùng giao, tiếp theo dùng binh, cuối cùng công thành……”
Mã Thủ Thành quyết đoán ngưng hẳn cái thảo luận này: “Không cần phải nói nữa, tuyệt không có thể lui, cần thiết chống đỡ!”
Vân Mạt gật đầu, “Ta tôn trọng quyết định của ngài.”