Carrey còn định nói nữa.
Nhưng Phù Quan đã hạ lệnh: “Mệnh lệnh, sư đoàn 11, sư đoàn 12 tập trung binh lực, nhanh chóng đẩy mạnh, bắt lấy trung lộ!”
“Sư đoàn 10 cùng sư đoàn 13 di chuyển về phía trung lộ, phụ trợ sư đoàn 11 đột phá.”
Phương Hồng Thần đứng ở bên cạnh Vân Mạt: “Tới!”
“Mẹ kiếp!”
Chân Môn La có chút phát run, đối diện rốt cuộc đã xuất hiện dấu hiệu lui binh.
“Bọn họ đi về hướng trung lộ!”
Khóe miệng Vân Mạt nhẹ cử động: “Thực tốt!”
Sư đoàn 2 cùng sư đoàn 4 chuẩn bị.
“Rõ!” lòng bàn tay sư đoàn trưởng 2 có chút đổ mồ hôi.
Lữ đoàn 2 của hắn đã sớm chờ từ lâu, tiếng máy móc gầm rú thiếu chút nữa làm cho lỗ tai của binh lính bị chấn điếc.
Nửa giờ trước, Vân Mạt nói, quân địch sẽ tới một sư đoàn cơ giáp, phải dùng chiến thuật mai phục.
Phương Hồng Thần phụ trách lữ đoàn 2, chuẩn bị mai phục, tỏ vẻ áp lực có chút lớn: “Vân Mạt, như vậy có thể được hay không?”
Hiện tại, hệ thống dò xét vô cùng tinh chuẩn, dù ngươi có chôn bom ở dưới sâu ba thước, bọn họ vẫn có thể dò ra được. Muốn tạo thành bối rối cho sư đoàn cơ giáp, thật sự là có chút khó khăn.
Vân Mạt nói: “Sư đoàn cơ giáp ở trên phiến chiến trường này, gần như là sự tồn tại vô địch. Chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, dưới tình huống bên ta liên tục bại lui, bọn họ còn cẩn thận như vậy hay không?”
“Chỉ cần bọn họ có một chút chủ quan, chỉ cần dẫn dụ được bọn họ nhanh chóng đột tiến, cơ hội của chúng ta liền tới.”
Phương Hồng Thần hỏi: “Chúng ta mai phục như thế nào?”
Vân Mạt chỉ chỉ bầu trời, nói hai chữ: “Thủy công!”
Giá trị phù vị của Liên Bang ở cung Khảm - thủy, Môn Tử, nếu không tìm kiếm cơ hội sẽ bị trói buộc tay chân, tỷ lệ hy sinh cao.
Giá trị phù của đối phương ở cung Ly - hỏa, lâm Bạch Hổ, Canh Kim Đại Hình.
Cung khảm (thủy) khắc cung ly (hỏa).
Tổng thể mà nói, khi quyết đấu, ở trên phương diện khí vận, Liên Bang còn tính là không tồi.
“Phương liên trưởng, chúng ta rốt cuộc đang làm cái gì?” Có tiểu binh hỏi Phương Hồng Thần.
Phương Hồng Thần che lỗ tai lại: “Tạo tuyết.” Đường nhỏ kia đã sắp bị đại tuyết bao trùm.
“Sau đó thì sao?” Tiểu binh hỏi.
Sau đó?
Phương Hồng Thần nhớ lại lời của Vân Mạt: “Khoa học kỹ thuật phát đạt, dẫn tới chúng ta tin tưởng quá mức vào máy dò xét, mà bỏ qua các cảm quan khác.”
“Ở dưới khí tượng lạnh như vậy, lại có đại tuyết, tựa hồ đều trở nên thập phần hợp lý……”
Mà tuyết rơi xuống, lại hóa thành nước, con đường lầy lội, độ ấm kém, vô pháp bị hồng ngoại bắt giữ, không có phản ứng kim loại cùng phản ứng của nguồn nhiệt……
“Tới, đánh!”
Lửa đạn và binh lính gầm rú, kéo lực chú ý của Phương Hồng Thần trở lại.
Quả nhiên như Vân Mạt sở liệu, tiểu binh lực của Liên Bang ngăn chặn, dưới tình huống thả ra dấu hiệu bại lui, sư đoàn cơ giáp 11 bỏ lại sư đoàn 12, cường thế đột tiến.
Bước chân của cơ giáp trọng trang cùng cơ giáp cận chiến, dẫm đạp ở trên mặt tuyết, phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Đi ra ước chừng mười km, con đường núi nhỏ bỗng nhiên trở nên trống trải.
Ngay khi sư đoàn 11 điên cuồng hét lên, chuẩn bị bắt lấy đầu người, dưới chân đột nhiên bắt đầu đình trệ, trọng lượng cơ giáp mang theo bọn họ trầm xuống.
“Bị lừa!” Có binh lính điên cuồng hét lên.
Lớp băng mỏng đình trệ, dưới băng thiên tuyết địa, cơ giáp lâm vào nước bùn, tuy rằng không đến mức tạo thành quá nhiều cản trở, nhưng cũng đánh cái trở tay không kịp.
“Đánh!”
Cùng với những lời này, các kiểu lửa đạn nổ vang, rậm rạp dừng ở trên đỉnh đầu bọn họ.
Nước bùn hãm đến vòng eo, dù cho cơ giáp có thể chống thấm nước, nhưng tốc độ cũng không có nhanh như vậy.
Tay súng bắn tỉa trong chỗ ẩn nấp, bắt đầu cường thế bắn về phía khoang điều khiển.
“Lui về phía sau, lui về phía sau!”
Phù Quan đột nhiên rống lên, lần thứ hai, bị lừa hai lần!
Sư đoàn cơ giáp này là con át chủ bài của hắn, tuyệt đối không thể bị thiệt hại ở nơi này.
Sư đoàn 11 cùng sư đoàn 12 cuống quít lui về phía sau, lửa đạn viễn trình của Liên Bang tiến hành tiếp đón.
Phù Quan đầy mặt xanh mét, tuy rằng tổn thất không lớn, nhưng nơi chốn bị ngăn cản làm hắn cảm giác thực không thoải mái.
Lúc này, nghe được đông tuyến truyền đến hội báo: “Báo, cánh phòng thủ trung lộ bắc tuyến bạc nhược, có thể đột tiến.”
Phù Quan nhăn chặt mày: “Trung bộ và cánh của nam tuyến thì sao?”
“Báo, vẫn đang ngoan cố chống lại!”
Lúc này, trong một góc của phòng chỉ huy, binh lính thông tin cũng hội báo một tiếng: “Báo cáo chỉ huy, vòm trời hệ thống của đối phương xuất hiện lỗ hổng.”
“Báo cáo, đông tuyến Liên Bang có dấu hiệu di dời binh lực ra bên ngoài.”
“Điều không quân đi bắc tuyến, hiệp trợ tiến công từ bên ngoài!”
“Rõ!”
Ba phút sau, trung tá không quân đáp lại: “Báo cáo chỉ huy, không có người!”
“Báo cáo chỉ huy, binh lính trinh sát đông tuyến phát hiện, quân coi giữ A Đinh đang điều động vận chuyển đội ngũ.”
“Không quân đi xem!”
Hai phút sau, trung tá không quân đáp lại: “Báo cáo chỉ huy, không có người!”
“Báo cáo chỉ huy, tây tuyến……”
Liên tiếp hội báo cùng điều tra, làm Phù Quan thập phần tức giận.
Giả, tất cả đều là giả, toàn mẹ nó là đánh nghi binh!
Phù Quan hung hăng đá ghế dựa: “Mẹ nó, nghĩ ta là ngốc tử sao?”
Lại là lỗ hổng! Lại là cố ý phóng một đường! Bốn phương tám hướng đều điều động!
Chờ đến khi bọn họ thật sự đuổi theo, đại binh lực của đối phương lại xoay người tấn công, hư hư thật thật, rõ ràng là kế sách dụ địch thâm nhập.
Cho rằng hắn sẽ mắc mưu lần thứ hai sao?
Carrey vuốt cằm trầm tư: “Chỉ huy phe đối phương nhất định không phải là Mã Thủ Thành.”
Phong cách của Mã Thủ Thành, vững vàng có thừa, sáng tạo lại không đủ, bọn họ quá rõ ràng.
Hiện tại người này, hư hư thật thật, mơ hồ không rõ, hoàn toàn không biết nàng muốn làm cái gì.
Ngay cả Lưu Phương cùng Cơ Hữu, sắc mặt cũng khó coi, “Hắn nếu là Mã Thủ Thành, ông đây quỳ liếm hắn một năm!”
Carrey ngơ ngác nhìn Cơ Hữu, Cơ Hữu mặt đỏ rần: “Ta chỉ là muốn biểu đạt, hắn tuyệt đối không phải Mã Thủ Thành!”
Phù Quan hít sâu một hơi, ánh mắt lập loè nhìn thời gian trên trí não, trong khoảng thời gian ngắn Randy sẽ không trở về.
Ưu thế vẫn còn nằm ở bên hắn, không thể gấp!
“Tập trung binh lực, làm đâu chắc đấy, không nên gấp gáp đẩy mạnh.”
Vân Mạt đã thu xong ba lô: “Các anh em đi thôi.”
“Hoắc Xuyên dẫn đường, phá vây nam tuyến, nên làm như thế nào, biết đi?”
Hoắc Xuyên nói: “đã hiểu!”
Bốn lần đánh nghi binh, lực lượng không trung của Alpha đã bị hấp dẫn đến đông tuyến và bắc tuyến, sáng tạo điều kiện cho bọn họ thông qua nam tuyến hướng đến đột kích Sufeu.
Máy che chắn toàn bộ mở ra, binh lính thông tin đi theo đoàn xe, tẫn toàn bộ nỗ lực lớn nhất xây dựng che chắn cho bọn họ.
Hệ thống vòm trời cố định vô pháp mang đi, nhưng xe phòng hộ vẫn còn, bọn họ cũng không tính là trần trụi.
Nam tuyến……
Khi cơ giáp màu đen của Hoắc Xuyên lại một lần nữa xuất hiện, binh lính Alpha đã sắp phiền muốn chết.
Hắn cách mỗi một giờ, liền mang theo tiểu đội xuất phát, phóng mấy phát đạn pháo, sau đó lại mang theo truy binh trở về.
Truy binh vừa đến núi A Đinh, là có thể phát hiện vị trí mai phục cơ giáp giống nhau như đúc.
Truy binh sắp bị bọn họ làm cho tức điên, việc đoàn 2 bị loại trừ bọn họ lại không phải không biết, đối phương cho rằng một chiêu có thể ăn hết được thiên hạ chắc.
Bọn họ chỉ cách không thả mấy phát lựu đạn, liền trở về nơi dừng chân.
Tiểu đội Hoắc Xuyên chạy rất mệt, mặc cho ai cứ cách một giờ lại chạy hai vòng cường độ cao như vậy, cũng có chút không chịu nổi.
Huống chi, tiếp viện bị chặt đứt, bọn họ đã rất lâu chưa ăn gì.
Rốt cuộc cũng chờ được đại bộ đội đến đây.
Vân Mạt hỏi: “Thế nào? Đối phương đã thả lỏng cảnh giác chưa?”
Lâm Phàm Thành lau mồ hôi: “Không rõ nữa, lần gần nhất không đuổi theo, không sai biệt lắm đi.”