Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 484 - Chương 484. Nhảy Ra A Đinh

Chương 484. Nhảy ra A Đinh Chương 484. Nhảy ra A Đinh

Mấy sư đoàn trưởng tất cả đều sắc mặt phức tạp, một đường đi tới, tiếp xúc càng nhiều, cảm xúc càng sâu.

Người ta nói lòng có ‘thất khiếu’ (~bảy lỗ) có thể ‘bát diện linh lung’ (*), tâm tư của nữ sinh này đâu chỉ bảy lỗ, bọn họ nhìn hẳn là mọc đầy lỗ thủng mới đúng.

(*) Thất khiếu: bảy lỗ. Bát diện linh lung: dùng để hình dung người linh hoạt mẫn tiệp, đối nhân xử thế linh hoạt, đối với ai cũng khéo léo.

Tâm tư của nàng giống như chính là chuyên môn quay chung quanh phản ứng của đối phương để tiến hành.

Dựa theo đánh giá trước đó của Tân giáo thụ. Quan chỉ huy tốt, đi một bước xem mười bước. Nàng không phải, nàng chỉ xem một bước, mà một bước này, lại thần kỳ đạp trúng tử huyệt của đối phương, làm đối phương không thể nào chống đỡ.

Đông, tây, bắc, ba tuyến, ngoại trừ mai phục đạn dược, đã không còn người.

Nhưng đối phương lại chậm chạp không có ý thức được, liền đủ để thuyết minh, thủ đoạn nàng nhiễu địch có bao nhiêu cao minh.

Ở phương diện nam tuyến, cũng là như thế này.

Vân Mạt nói, biện pháp thả lỏng cảnh giác có rất nhiều, có thể tỏ ra yếu ớt, hay không ngừng quấy rầy làm cho bọn họ chết lặng cũng là một biện pháp.

Mà hiện tại, bọn họ dùng chính là biện pháp thứ hai.

Đã là chạng vạng 7 giờ, ánh nắng từ phía tây chiếu đến, cảnh tượng tương đồng lại lần nữa xuất hiện ở trên đầu binh lính Alpha.

Lần này, bọn họ ngay cả dục vọng truy kích đều không có.

Nói giỡn, vừa không lấy được đầu người, còn vừa đi theo chạy bộ vô ích, chỉ huy chỉ bảo bọn họ đề phòng, ai ăn no căng đi theo đám người kia chơi.

“Ngươi nói bên kia có phải bị bệnh không?” Có binh lính oán giận.

“Lại tới nữa, mẹ nó lại tới nữa!”

“Đuổi không?”

“Mẹ kiếp, động lực khí của hắn đã được cải trang đi, tính năng so với chúng ta mạnh hơn, đuổi không kịp!”

“Không uổng cái sức lực kia, chạy cả ngày, như thế nào không chạy chết hắn đi?!”

Nhưng mà, lúc này lại không quá giống.

Sau khi bọn họ đã chạy qua một lúc lâu, binh lính đối phương mới nhận ra.

“Ai, không đúng, lần này giống như không có trở về, các ngươi có thấy không?”

“Có phải chiến lược mới không?”

Binh lính kia nói: “Đánh bóng đôi mắt nhìn chằm chằm, cẩn thận hắn lại bẫy chúng ta!”

Lại qua nửa giờ, có thể quan sát thấy, tới tới lui lui vài nhóm người.

Binh lính kia đột nhiên vỗ đùi: “Không đúng! Mẹ kiếp! Bọn họ là thật sự rời đi! Từ bên trong vòng vây của chúng ta rời đi!”

“Oanh……”

Theo những lời này của hắn rơi xuống, một đoàn xe từ phía sau núi lao ra, tốc độ cực nhanh chạy về phía xa.

Để lại cho đoàn này của bọn họ, là đạn hỏa tiễn đầy trời.

Kim thiền thoát xác, Phù Quan tức đến ho khan lên.

Lúc này, Randy đẩy cửa phòng chỉ huy ra, hai người nhìn nhau.

Phù Quan ngực phập phồng, hàm răng cắn đến vang kẽo kẹt.

Randy cười nhẹ: “Không tìm thấy người sao?”

Phù Quan nói: “Muốn nhìn náo nhiệt của ta?”

Randy nhắm mắt: “Cũng không, so với xem náo nhiệt của ngươi, ta càng muốn nhìn nữ sinh kia hơn.”

“Hừ!”

Phù Quan ép chính mình bình tĩnh trở lại, click mở bản đồ đại địa, đôi mắt băn khoăn bên trên đó:

“Từ bỏ A Đinh, đơn giản chính là nơi này.”

Ngón tay hắn chọc thật mạnh trên bản đồ trung bộ.

“Truy đuổi! Ta muốn nhìn xem, bị bắt chiến trên mặt đất, bọn họ sẽ phá cục như thế nào.”

Randy uống một ngụm trà, nhẹ nhàng mở tay phải ra: “Xin mời.” Ta chờ xem.

Vân Mạt đã chạy tới một mảnh núi rừng, mọi người dừng lại tu chỉnh.

“Đói quá”, Lâm Phàm Thành vuốt bụng, “Lần diễn tập này, không chỉ khảo nghiệm sức chiến đấu, còn muốn khảo nghiệm năng lực chịu đói của chúng ta sao?”

Vân Mạt liếc xéo hắn một chút: “Ngươi đi vào trong rừng bắt mấy con gà rừng về đây, ta nghĩ hệ thống sẽ nguyện ý cho ngươi năm phút thời gian hạ tuyến bổ sung dịch dinh dưỡng.”

Lâm Phàm Thành ngồi ở trên rễ cây, chua xót nói: “Ngươi đừng chọc ta, băng thiên tuyết địa như này, ngay cả cọng lông gà cũng không có, ta đi chỗ nào tìm được gà rừng?”

Hoắc Xuyên bỗng nhiên đào đào túi: “Nơi này của ta hình như có túi bánh nén khô!” Đã quên bỏ vào từ lúc nào.

Hai mắt Lâm Phàm Thành tỏa sáng, vươn tay ra: “Hoắc thiếu? Cùng ăn đi?”

Hoắc Xuyên hất đầu vẻ xa cách, ném cho Vân Mạt.

Ánh mắt Lâm Phàm Thành nhìn hắn tràn ngập u oán.

Hoắc Xuyên nói: “Ngươi không biết xấu hổ cùng một cô bé con đoạt đồ ăn sao?”

Lâm Phàm Thành: “Cô bé con cũng không ăn hết nhiều như vậy nha.”

Bình Luận (0)
Comment