Mạc Mặc nheo đôi mắt nhìn mặt nước, kinh ngạc nói: “Nhìn dáng vẻ là hai đội, làm lớn như vậy, tình huống gì đây?”
“Ngươi không biết sao?” người qua đường bên cạnh giải thích: “Sáng sớm có hai đám người tới, chỉ thiếu lao vào đánh nhau, chỉ vừa mới ngừng nghỉ xuống.”
“Không biết như thế nào liền đánh cuộc!”
Còn có một người xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn nói:
“Nhạ, cuối cùng còn gọi một đám người, nhìn dáng vẻ như là dân chuyên nghiệp, nếu không phải bọn họ đánh quá nghiêm túc, ta còn hoài nghi là người của công viên trò chơi.”
Lâm Phàm Thành chen lên phía trước đếm đếm đội ngũ, “Tổng cộng tám con thuyền, chỉ có bảy đội ngũ.”
Người qua đường lắc đầu, “Không biết vì sao, bên kia lại bắt đầu cãi nhau.”
Đám người phần phật đi về phía trước, tâm tư xem náo nhiệt của dân chúng tinh tế thật sự là quá bức thiết, mấy người Vân Mạt cũng cũng bị xô đẩy về phía trước.
Đi đến trước mặt mới phát hiện, A, người quen a.
Đây không phải Quế Tộc sao?
Hắn đang đỏ mặt tía tai xô đẩy một nam sinh cao tráng khác, từ quả đầu đinh cùng với khí chất xem ra, rõ ràng cũng là một học sinh quân giáo.
“Đại học York cũng chỉ coi như là hạng hai, có thể so với chúng ta sao?”
“Ngẩng Khả, ngươi đừng kiêu ngạo, ai thắng ai thua còn chưa nói chuẩn đâu.”
“A, người còn không gom đủ, ta nhưng thật ra muốn nhìn xem, ngươi sẽ lật bàn như thế nào?” Nam sinh kia cười lạnh một tiếng, rõ ràng là không bỏ qua.
“Thua thì đừng có khóc lóc cầu xin ba đây trả lại mỏ quặng, ba nói cho ngươi biết, không có cửa đâu!”
“Phi, chỉ hy vọng ngươi đừng bởi vì mất cổ phần ở Bell, mà bị gia tộc giam lỏng!” Quế Tộc không cam lòng yếu thế.
“A, còn có mười phút, người của ngươi không tới, ba con thuyền đối đầu với bốn con thuyền, ta đảo muốn nhìn xem ngươi làm sao mà thắng được?”
Quế Tộc đầy mặt tối tăm, tiếp tục thúc giục bảo tiêu tìm người.
Bên kia, Ngẩng Khả cũng nhếch hóe miệng.
Quế Tộc: “Đến chỗ nào rồi! Nhanh lên chút coi!”
Ngẩng Khả: “Ân, ta mặc kệ các ngươi làm sao, dù sao cũng không thể để cho người lại đây.”
Quế Tộc tức đến ngứa răng, bàn tay nắm chặt lại mở ra, khóe mắt dư quang bỗng nhiên bắt giữ đến thân ảnh Vân Mạt bọn họ.
“Vân Mạt!” Quế Tộc kêu.
Bên cạnh tức khắc tránh ra một lối đi.
“Tới, giúp một chút, cho đủ người!” Quế Tộc nói.
Lưu Dược tặc lưỡi: “Anh Quế, ngươi không nên tùy tiện như vậy chứ? Chúng ta nghe nói, là một tòa quặng đó.”
Hắn tùy tay chỉ vào năm người bọn họ: “Chúng ta rõ ràng không có kinh nghiệm, đây là đi đưa đồ ăn.”
Trước nay chưa từng chơi qua thứ này!
Quế Tộc vội nói: “Không có việc gì, kỳ thật rất đơn giản, các ngươi ngay cả cơ giáp đều có thể điều khiển, mấy thứ nhỏ nhặt này đối với các ngươi tới nói là dễ như trở bàn tay.”
Vì đánh mất băn khoăn của bọn họ, hắn vẫy tay gọi huấn luyện viên lại đây: “Tôn huấn luyện viên, phổ cập cho bọn hắn một chút.”
Quế Tộc tiếp theo nói: “Ta còn có bốn người, thêm năm người các ngươi đúng lúc là một thuyền.”
Vân Mạt nhìn sắc mặt Quế Tộc, lại nhìn mấy người bên ta, định nói gì đó, rốt cuộc nghẹn trở về, biểu tình muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?” Lâm Phàm Thành xem mặt đoán ý, lập tức phát giác.
“Không có việc gì”, Vân Mạt lắc đầu.
Người không có khả năng mỗi ngày đều sống ở trong bặc tính, thuận theo tự nhiên cũng tốt.
Không chịu nổi Quế Tộc năn nỉ ỉ ôi, hơn nữa, nếu bọn họ không lên, hắn căn bản một chút cơ hội thắng đều không có, mọi người chỉ có thể đi theo cho đủ nhân số.
Huấn luyện viên là một người trẻ tuổi cơ bắp, độ chừng hai mươi tuổi, nói chuyện thực hài hước.
Huấn luyện viên đầu tiên xếp chỗ cho bọn họ dựa theo hình thể, Vân Mạt đảm đương vị trí tay trống đầu thuyền.
Huấn luyện viên nói: “Hàng phía sau lên trước, mỗi hàng hai người, người thứ nhất lên trước ngồi ở giữa, chờ sau khi người thứ hai đi lên, hai người lại tách ra ngồi sang hai bên thuyền.”
“Ngàn vạn nhớ kỹ một sự kiện, không cần kêu ‘ a ——’ giống như nữ sinh……”
Vừa nói, huấn luyện viên cơ bắp vừa làm ra một bộ dáng nữ sinh hai tay đặt ở trên cằm thét chói tai đầy khoa trương.
Mọi người tức khắc cười ha ha.
Huấn luyện viên buông tay, tiếp tục giảng giải những việc cần chú ý, “Nếu cảm giác thuyền muốn lật, nhớ kỹ phải theo tình hình thực tế hướng ra ngoài.”
“Chúng ta trước làm mấy động tác chuẩn bị thử xem……”
Huấn luyện viên chỉ vào Lưu Dược:
“Ngươi, béo thì béo vẫn phải hóp bụng lại, nhấc ‘ đít ’ lên.”
Phốc ——
Lời của hắn vừa thốt ra, mọi người tức khắc phụt cười.
Sau đó bắt đầu lên thuyền.
Trên bờ xem rất đơn giản, chờ đến khi lên thuyền thật mới phát hiện, không có chuyện đơn giản như vậy……
Thân thuyền vô cùng hẹp, chỉ có thể ngồi song song hai người, hơn nữa con thuyền thực nhẹ, quả thực như đầu gỗ nổi ở trong nước, hơi chút không cân bằng, liền sẽ chìm vào trong nước.
Thí dụ như đôi thứ nhất đi lên chính là Lưu Dược và Hoắc Xuyên ngồi ở hàng sau cùng.
Huấn luyện viên nói trọng tải của hai người bọn họ hẳn là không sai biệt lắm, cho nên an bài hai người ở một hàng.
Lưu Dược đi lên trước.
Hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, sau khi lên thuyền liền trực tiếp đặt mông ngồi ở vị trí giữa.
Hắn vốn định chờ Hoắc Xuyên đi lên sau đó lại chuyển sang bên phải, kết quả Hoắc Xuyên lên đây, vừa mới ngồi xuống, Lưu Dược liền thật sự giống như nữ sinh trước đó huấn luyện viên đã làm mẫu phát ra “A!” một tiếng.
Mọi người tức khắc cười vang một trận.
Lâm Phàm Thành đứng ở trên bờ cười, “Lưu Dược, ngươi làm sao vậy? Ha ha ha!”
Sắc mặt Lưu Dược đỏ bừng, “Trong chốc lát nữa, ngươi thử xem sẽ biết”.
Hoắc Xuyên đi theo ngồi xuống, một trận gió truyền tới, thuyền hướng về bên trái một chút.
Hoắc Xuyên: “A……”
Đám người Lâm Phàm Thành: “Ha ha……”
Hoắc Xuyên cảm giác được thuyền đang nghiêng về bên trái, trong tai truyền đến âm thanh của huấn luyện viên: “Đều dựa sang hai bên sườn, không cần ngồi ở giữa, nếu không, trọng tâm sẽ không……”
Còn không đợi hắn nói xong.
Hoắc Xuyên đã hướng người về phía bên phải, làm thuyền nghiêng theo về bên phải
Cùng lúc đó, Lưu Dược cảm giác được thuyền nghiêng về bên phải một chút, hắn liền làm ra cùng loại phản ứng với Hoắc Xuyên, thân thể hắn hướng về bên trái cũng chính là trung tâm vị trí nghiêng.
Huấn luyện viên không nhịn được che mặt.
Liền nhìn thấy, con thuyền độc mộc kia đột nhiên lật sang bên trái.
Chỉ nghe, ùng ục một tiếng, Hoắc Xuyên và Lưu Dược đều bị rơi xuống nước.
Trên bờ, mọi người một trận cười vang, huấn luyện viên và mọi người cùng nhau ba chân bốn cẳng cứu người.
Lâm Phàm không nhịn được cười nhạo bọn họ: “Hoắc Xuyên, như thế nào ngay cả ngươi cũng……‘ a ’? Ha ha ha ——”
“Đúng vậy!” Mạc Mặc cũng đi theo cùng nhau cười, còn làm động tác ôm mặt.
Sắc mặt Hoắc Xuyên đỏ lên, hắn cũng bất chấp quần áo trên người đều đã ướt đẫm, thở phì phì mà đẩy Lưu Dược, “Ngươi không phải đã giảm cân rồi sao?”
Vẻ mặt Lưu Dược ủy khuất:……