Liên giáo quan luôn luôn bất động thanh sắc, nhưng tất cả mọi người đều biết, khi hắn nghiêm túc lên, tuyệt đối so với Cẩu Thặng còn có thể lăn lộn người hơn.
Khóe miệng Liên Nghệ trừu trừu, nâng tay phải lên, “Bang” một tiếng vỗ lên sau gáy Lưu Dược.
“Á ——” Lưu Dược tru lên một tiếng.
Liên Nghệ lại duỗi tay trái ra.
Vân Mạt phản ứng cực nhanh, lập tức né về bên trái, bàn tay Liên Nghệ đã thay đổi phương hướng, đi xuống áp một cái, liền đem tóc nàng xoa loạn lên.
Vân Mạt:……
Liên Nghệ nhìn chằm chằm hai người bọn họ, mắt trái khẽ nhướn lên, ý tứ trong ánh mắt thực rõ ràng, nếu đều đã biết, vậy cũng không cần giả vờ nữa.
Hắn lại uy hiếp liếc mắt nhìn mấy người một cái, Lâm Phàm Thành rụt cổ, lông tơ đều dựng lên.
Âm thanh khàn khàn dễ nghe của Liên Nghệ vang lên: “Ta nếu còn từ trong miệng người khác nghe được chữ gà Chử Nhị Tinh……”
Biểu tình Liên Nghệ vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lưu Dược lại mạc danh mang theo cỗ hương vị uy hiếp. Túc sát chi khí thuộc về quân nhân ở trong con ngươi đen nhánh sâu thẳm của hắn phát ra, vừa nguy hiểm lại vừa lạnh lẽo.
Liên giáo quan thật đáng sợ!
Lưu Dược cảm nhận được ánh mắt uy hiếp kia, lông tơ toàn thân đều chợt nổi lên, lạnh hết cả gáy. Hắn lùi lại hai bước: “Như thế nào?”
Liên Nghệ nhếch môi, điểm từng người trong năm bọn họ, “Ta sẽ tới tìm các ngươi, từ từ nói chuyện nhân sinh.”
Hoắc Xuyên:…… Ta thực oan, ta cái gì cũng không biết.
Lưu Dược:…… Không phải, người để lộ bí mật cũng có thể là người khác nha.
Liên Nghệ nói: “Ta đây không quản được, ta hôm nay chỉ nghe được ở chỗ của ngươi……”
Vân Mạt lại không cảm giác được áp lực, vẫn còn nhỏ giọng trêu chọc: “Liên giáo quan, bị táo bón lại trách Trung Ương tinh không có trọng lực, là cách làm không quá đạo đức.”
Liên Nghệ hơi kém bị nàng chọc cười, kéo kéo miệng, “Thứ không nên nghe thì đừng nghe, không nên nói thì đừng nói.”
Vân Mạt nói: “Liên giáo quan, vũ khí cơ giáp có thể suy xét thay đổi bộ dáng không?”
“Nga?” Liên Nghệ nhẹ liếc nàng.
Vân Mạt nói: “Thêm một cái cào chín thước thì thế nào? Đặc biệt thích hợp trả đũa.”
Liên Nghệ sách một tiếng, vươn tay đi lại muốn gõ trán nàng, Vân Mạt che đầu, nhảy một bước sang bên cạnh.
Căn phòng nào đó đối diện Lục Viên, bức màn 'xoát' một cái bị kéo lên.
Liên Châu và Liên phu nhân hai mặt nhìn nhau.
Liên phu nhân nhẹ vỗ ngực, trong mắt mang theo khiếp sợ cùng không dám tin tưởng: “Kia…… Đó là anh hai của con?”
Liên Châu gật đầu: “Khẳng định là.”
Liên phu nhân muốn vén bức màn lên nhìn lại, bị Liên Châu giữ chặt: “Mẹ, mẹ, lực cảm giác của anh hai rất cường hãn, mẹ không phải không biết, trước đừng có nhìn.”
Đôi mắt đẹp của Liên phu nhân trợn tròn: “Ai, không đúng, Liên Nghệ như thế nào sẽ làm ra động tác không ổn trọng như vậy?”
Liên Châu bĩu môi: “Mẹ không nghe nói gần đèn thì sáng sao? Anh Cẩu Thặng kia còn không phải là như vậy sao?”
Liên phu nhân:……
Nhiếp Câu Sanh lại bị đội nồi:……
Liên Nghệ nói: “Các ngươi đi về trước đi, Vân Mạt cùng ta đi gặp một người.”
Hắn đã bước đi trước.
“Ai, từ từ.”
Vân Mạt cùng những người khác phất tay từ biệt, nhắm mắt đuổi theo.
“Là muốn đi gặp ai?” Vân Mạt hỏi.
Không biết vì sao, trải qua trận uống rượu ngày hôm qua, áo choàng của Liên giáo quan đã không còn dùng được. Thần sắc hắn càng hắc càng lạnh, nàng lại có thể cảm thấy càng buồn cười.
Liên Nghệ biết nàng đang suy nghĩ cái gì, cũng lười đến sửa đúng.
“Còn nhớ rõ vị nằm vùng ở Sana tinh không?”
Vân Mạt nói: “Nhớ rõ.”
Liên Nghệ ngẩng đầu nhìn không trung: “Đã tìm được con gái của người đó.”
“Tin tốt, đi thôi.”
Vân Mạt nhớ tới căn phòng đựng tràn đầy quân trang cùng với ảnh chụp gia đình kia, trong lòng dâng lên một cỗ kính trọng.
“Hắt xì!”
Một trận gió thổi tới, nàng đánh cái hắt xì, thuận tiện kéo áo lại một chút.
Liên Nghệ đi phía trước bước chân dừng một chút, nhìn thấy còn có một khoảng cách nữa mới tới chỗ xe huyền phù, liền duỗi tay mở cúc áo, cởi áo khoác trên người chính mình, duỗi tay đưa lại phía sau.
Vân Mạt tiếp nhận áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể, ngạc nhiên: “Kỳ thật không cần.”
Liên Nghệ nói: “Ta chỉ là không hy vọng, người khác cảm mạo, liền oán giận Trung Ương tinh không có trọng lực.”
Vân Mạt:…… Ngươi cũng thật biết học đến đâu dùng đến đó.
Xe huyền phù dừng ở phố Hawke.
Phố Hawke ở một đoạn đường ngả về tây của Trung Ương tinh. Nơi đó rời xa trung ương khu thương nghiệp, tuy nói không bần cùng, nhưng điều kiện cũng không khá hơn là bao.
Liên Nghệ trước đó đã liên hệ tốt, nói có đồ đưa lại đây.
Lúc ấy, âm thanh của nữ nhân cực kỳ lãnh đạm, cũng không định nói chuyện nhiều, chỉ nghe cái tên Mạc Truyện Cập, liền cắt đứt liên lạc.
Hai người đứng ở hàng hiên, ấn chuông cửa, hồi lâu không có người ra mở.
Liên Nghệ lại lần nữa gọi điện, không có người nghe, xem ra bọn họ không được hoan nghênh.
“Là ở chỗ này?” Vân Mạt nghiêng đầu hỏi Liên Nghệ.
“Ân”, hắn gật đầu, nhấc tay chuẩn bị gõ cửa.
“Để ta đi”, Vân Mạt nói.
Liên Nghệ một thân quân trang thẳng đứng, đầu vai còn khiêng hai huân chương thiếu tướng.
Lấy suy đoán của nàng về vị nằm vùng kia, người nhà hắn đối với hắn hiểu lầm sâu đậm, chỉ sợ sẽ không thực hoan nghênh tin tức có liên quan đến hắn.
Liên Nghệ không nói chuyện, chỉ lui về sau một bước.
“Đốc đốc đốc……” Vân Mạt rất có kiên nhẫn gõ cửa.
“Cùm cụp……”
Vài phút sau, cửa rốt cuộc mở ra, trong phòng có một cái đầu nhỏ thò ra tới.
“Chị……”
Vân Mạt tức khắc vui vẻ, không phải là cậu bé ở chỗ đua thuyền rồng kia sao? Cùng người nàng muốn tìm có quan hệ?
“Tiểu Ly, lại đây”, có âm thanh không vui từ trong phòng truyền đến.
“Mẹ, có khách, là chị gái kia”, Tiểu Ly xoay người đi vào trong.
Vân Mạt và Liên Nghệ đi theo vào phòng.
Ngôi nhà này bố trí thập phần ấm áp, nam bắc thông thấu, cửa sổ rất lớn, hơn nữa các loại bố cục đều thập phần chú ý. Vân Mạt không nhịn được vuốt ve cằm, tuyệt không phải cách cục mà một người bình thường có thể bố trí ra được, hẳn là bút tích của người trong Huyền môn, tinh tế lại vẫn còn truyền thừa tồn tại?
Đặc biệt là, người ở tại căn nhà này, sao sẽ có ác khí nồng đậm như vậy?