Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 504 - Chương 504. Bị Theo Dõi

Chương 504. Bị theo dõi Chương 504. Bị theo dõi

Phốc ——

Cùng lúc đó, Hách Vãng Tích đang ở trong xe huyền phù đột nhiên phun ra một búng máu, hắn có thể cảm giác được đầu vai nặng nề, cả người đều bắt đầu nhức mỏi, hắn biết đây là cái gì.

Có người phá hủy nguyền rủa mà hắn truyền đi, không còn người chủ động hấp thu oán khí mà hắn vốn phải thừa nhận.

Ánh mắt Hách Vãng Tích trầm xuống, mạnh mẽ nâng cổ tay lên, run rẩy ấn xuống một chuỗi dãy số……

“Cứu ta!”

“Tới phố Hoàng Kỳ.” Máy truyền tin truyền đến âm thanh cùng loại với máy móc, cũng cắt đứt rất nhanh.

Hách Vãng Tích cố gắng cổ vũ tinh thần, dùng sức giẫm lên nguồn năng lượng.

Xe huyền phù giống như mũi tên xông ra ngoài, đi thẳng tới một biệt thự.

Vu Chí ngồi ngay ngắn ở trong đại sảnh, sau lưng là một bộ đồ đằng thật lớn, đường cong phức tạp thấy không rõ lắm, giống như vài loại động vật quấn quanh nhau.

Hách Vãng Tích nện bước càng ngày càng trầm trọng, đi đến trước mặt hắn, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất.

“Nguyền rủa bị phá!” Hách Vãng Tích bóp yết hầu, ngực bị đè nén lợi hại, hắn nỗ lực bảo trì hô hấp.

Vu Chí chỉ chỉ cái ly trước mặt, Hách Vãng Tích cầm lấy ly nước mạnh mẽ rót xuống, cảm thấy hơi thở ổn định không ít.

Hắn hoãn khẩu khí nói: “Giúp ta!”

Vu Chí nghiêng đầu nhìn hắn, toàn bộ đôi mắt gần như đều là màu đen.

“Ngươi cũng không có hoàn thành ước định của chúng ta”, Vu Chí nói.

Ánh mắt Hách Vãng Tích mị một chút: “Việc này cũng không thể trách ta, huyền học loại này vốn dĩ là phản khoa học. Những kẻ thích ra tới nhảy nhót đều là gà mờ, mục tiêu là ngươi chọn, ta chỉ phụ trách làm việc.”

Vu Chí trầm ngâm: “Thời gian của chúng ta không nhiều lắm”

Hách Vãng Tích cười tối tăm một chút: “Nhưng thật ra có một kẻ có sẵn.”

Vu Chí kéo trường bào tuyết trắng một chút: “Ai?”

“Kẻ ở nhà ta hôm nay!”

“Nàng?”

Hách Vãng Tích click mở video theo dõi trong nhà, cùng lúc này, Liên Nghệ như có cảm giác, ánh mắt quét lại đây, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

Hách Vãng Tích tức khắc rùng mình một cái, hắn phát hiện?!

Thời gian hắn còn ở trong quân đã từng nghe nói, vị đội trưởng Liệp Báo này cảm giác thập phần cường hãn. Hắn không dám do dự, sau khi chụp hình liền nhanh chóng đăng xuất.

“Người của quân đội?! Không được!” Vu Chí nhìn ảnh chụp, trực tiếp cự tuyệt.

Hách Vãng Tích trào phúng một tiếng: “Ngươi sợ quân đội?”

Vu Chí nói: “Không phải sợ, là không nên trêu chọc phiền toái, tốt nhất không cần trêu chọc.”

Hách Vãng Tích che ngực đứng lên: “Phải không? Tên họ Nhiếp đuổi giết ta trong rừng rậm nguyên thủy, ngươi sao lại dám trêu chọc vậy?”

“Hàng hạm kia, là ngươi hủy diệt đi? Lúc ấy, ngươi không nghĩ tới việc không thể trêu chọc người không nên trêu chọc sao?”

Vu Chí ngồi ngay ngắn, đem chiếc gậy chống đen nhánh bên tay phải chỉa xuống đất mặt: “Lúc này khác, lúc kia khác.”

“A……”

Hách Vãng Tích nhìn chằm chằm mặt Vân Mạt trong ảnh, cười lạnh lùng, người làm hư việc của hắn, tuyệt đối không thể lưu.

“Ngươi đại khái không biết nàng là ai đi?” Hách Vãng Tích hỏi.

Vu Chí cười cười, làn da già nua phảng phất giống như vỏ cây, “Ta đối với nàng không có hứng thú.”

“Nga? Nếu ta nói cho ngươi, @ gọi ta là ba ba trên WB kia, chính là nàng, ngươi cảm thấy hứng thú không?”

Vu Chí dừng gậy chống đang gõ thật mạnh trên mặt đất một chút: “Ai?!”

“@ gọi ta là ba ba mà ngươi vẫn luôn tìm kiếm.”

“Ngươi xác định?” Trên mặt Vu Chí hiện ra mừng như điên.

Hách Vãng Tích nói: “Ta đã điều tra một đoạn thời gian, nàng cũng không có cố tình giấu giếm, lúc ấy sự tình Cao Thiên Lãng cũng đi tìm nàng, hơn nữa……”

Ngón tay hắn nhanh chóng hoạt động ở trên quang não, điểm ra video diễn tập《 trăm chiến Liên Bang 》 được tuyên truyền bốn phía trên Tinh Võng kia, trong hình, bộ dáng tay Vân Mạt niết ba đồng tiền xu ánh vào mi mắt.

“Nàng biết tính”, Hách Vãng Tích nói.

“Ha hả……” Vu Chí dựa lưng về phía sau, “Đạp mòn giày sắt không tìm được!”

Ánh mắt hắn lưu chuyển trên tiền xu trong tay Vân Mạt: “Từ những gì nàng thể hiện, xem ra nàng chính là người chúng ta thiếu nhất. Chỉ cần có máu của nàng, cộng với xác của Tiêu Tiểu Tường……”

“Ngươi còn chưa có nói cho ta, Tiêu Tiểu Tường có ích lợi gì?” Hách Vãng Tích hỏi.

“Mệnh cách thuần âm, là tế phẩm tốt nhất……” Vu Chí không có úp úp mở mở.

Ngày đại trận hình thành, chính là lúc đại công cáo thành.

“Chẳng qua, thân phận của nàng? Còn có người bên cạnh nàng kia?” Vu Chí sờ soạng gậy chống, không ngừng tính toán.

“Áp xuống thứ trên người ta, ta dẫn nàng tới.” Hách Vãng Tích thập phần tự tin.

“Nga? Ngươi tính toán làm như thế nào?”

Hách Vãng Tích nói: “Nàng không phải thích xen vào việc người khác sao? Có Tiêu Linh cùng Tiểu Ly, nàng sẽ cắn câu.”

Vu Chí ném cho hắn một cái túi: “Luôn mang theo người tạm thời sẽ không có việc gì.”

“Tạm thời là tới khi nào?” Hách Vãng Tích hỏi.

“Tới khi Giao hóa thành rồng bay lên, chính là thời điểm giải quyết hết thảy mọi chuyện.”

Hách Vãng Tích xoay người:

“Ngươi tốt nhất không cần gạt ta, nếu không, ta sẽ để cho vị Nhiếp gia kia biết, lý do khiến hắn không hoàn thành nhiệm vụ là ở đâu.”

Vu Chí nhìn bóng dáng hắn, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ quyệt.

Ngày Giao hóa thành Rồng, chính là lần cuối cùng hắn nhìn thấy ánh mặt trời……

Khóe môi Hách Vãng Tích cũng là lạnh lùng.

Hắn gánh vác nguy hiểm thật lớn, chỉ để cho bọn họ ngư ông đắc lợi? Không biết hắn đã thay đổi cốt lõi của bọn hắn sao? Tưởng tính kế hắn?!

Cùng lúc đó, trong sở cảnh sát Liên Bang.

Cảnh sát Hoàng đôi mắt đỏ lừ vì thức đêm, rốt cuộc ở trên lịch sử trò chuyện của Vu đại sư -người gần nhất bị hại, phát hiện một khách nhân tên là “@ Nghịch Thiêm Minh”.

Vị khách nhân kia mời Vu đại sư xem phong thuỷ, dò hỏi mấy thời gian, Vu đại sư đều cự tuyệt, nói thẳng ngày đó không thể.

Cảnh sát Hoàng nhíu mày, vuốt cằm suy tư: Thời gian? Có quy luật thời gian?

Vì sao không thể?

Hắn theo cảm giác tìm kiếm, lại ở trên ký lục của hai vị khác, tìm được cùng loại nhắn lại là “Thời gian không được”.

Hắn có loại dự cảm, chính mình giống như đã tìm được phương hướng.

Hắn cảm thấy đây là tiếng lóng của bọn họ, nhưng ai có thể cho hắn đáp án?

Nghĩ tới nghĩ lui, cảnh sát Hoàng thỉnh cầu điều ra tin tức của @ gọi ta là ba ba, muốn cùng nàng tâm sự.

Nếu vạn nhất thật giống như hắn suy đoán, vậy nàng hẳn cũng đang bị theo dõi, như vậy, hắn cũng có thể cung cấp chút trợ giúp tất yếu cho nàng.

Thứ hai, cũng có thể nhờ nàng xem giúp, tiếng lóng bên trong nghề kia là có ý gì.

Lực lượng sở cảnh sát không nhỏ, áo choàng của Vân Mạt lại một lần nữa bị lột ra.

Cảnh sát Hoàng nhìn chân dung quen thuộc kia, kéo kéo khóe miệng.

Lại có thể là người quen, nữ sinh trợ giúp bắt Hồ Đa Kim, sau đó lại ở sườn núi Hải Đỗ lừa dối người trẻ tuổi định nhảy lầu, thậm chí còn lừa dối hắn……

Không nghĩ tới, tài khoản WB bạo hỏa nhất kia, lại có thể là nàng?!

Cảnh sát Hoàng bởi vì vụ án của Hồ Đa Kim, còn đã từng xin cho Vân Mạt một khoản tiền thưởng, cho nên có lưu trữ thông tin của Vân Mạt.

Vân Mạt vẫn còn đang ở trong nhà Tiêu Linh, cảnh sát Hoàng đã gọi lại đây.

Nghe được thời gian mà hắn cung cấp, sắc mặt Vân Mạt trở nên đông lạnh, đổi thành mười hai địa chi, thập phần trùng hợp.

Ba người bị giết hại, đều là người đã từng cự tuyệt đi xem phong thuỷ ở một thời gian nào đó.

Người thứ nhất bị giết hại: Tháng giêng, ngày thân giờ Mẹo

Người thứ hai bị giết hại: Tháng ba ngày mậu giờ Thìn

Người thứ ba bị giết hại: Tháng 5, nhật tử.

“Thế nào?” Cảnh sát Hoàng hỏi.

Vân Mạt nói: “Là thời điểm sát sư!”

“Suy đoán của ngài có thể là đúng, đây là một sát cục nhằm vào phong thuỷ sư có trình độ, bọn họ thông qua vấn đề đơn giản nhất để xác nhận phong thuỷ sư có thực sự có tiêu chuẩn hay không.”

“Rốt cuộc, tránh đi thời điểm sát sư, là việc mà mỗi phong thuỷ sư đều sẽ làm.”

Bình Luận (0)
Comment