Vân Mạt híp mắt.
Nhớ thương phong thuỷ sư? Có ý tứ.
Không thể không nói, người nọ lá gan thật lớn.
Đắc tội người thường, chỉ làm ngươi đời này sống không tốt.
Nhưng đắc tội phong thuỷ sư, lại có khả năng bị tra tấn vô số đời. Nhìn Akbar chẳng phải sẽ biết sao?
Người thường không biết nên có lẽ sẽ không biết sợ.
Nhưng có thể nhìn trúng loại quần thể này, tất nhiên là người trong Huyền môn, bọn họ sao sẽ không hiểu đến năng lượng của phong thuỷ sư? Huống hồ, bọn họ còn chọn lựa phong thuỷ sư có năng lực.
Ý đồ sau lưng bọn họ không nhỏ, nàng có thể nghĩ đến chỉ có một từ —— tà tu.
Trong kênh liên lạc, cảnh sát Hoàng vẫn còn tiếp tục nói chuyện: “Hiện tại đã xác định, khả năng cao mục tiêu của đối phương chính là loại người như các ngươi, ngươi cẩn thận một chút.”
Vân Mạt rũ mắt trêu chọc: “Nga? Chúng ta là loại nào nha?”
Vẻ mặt cảnh sát Hoàng vốn đang quan tâm cùng lo lắng, bỗng nhiên bị nàng nghẹn một chút: “Đừng nói sang chuyện khác, chúng ta sẽ phái người ở chung quanh ngươi, có bất luận dị thường gì hãy kịp thời báo cho ta biết……”
“Nga.”
Sau khi cắt đứt liên lạc, Vân Mạt đứng ở trong một góc suy nghĩ.
Hai tay nàng cắm trong túi quần, cả người nhìn qua thực thả lỏng. Nhưng bởi vì suy nghĩ có chút nhập tâm, nên đã thu hồi tản mạn ngày thường, nhuệ khí bị dật ra tới.
Liên Nghệ có cảm giác, ngước mắt nhìn lại.
Vân Mạt vẫn luôn điệu thấp, dù nàng có năng lực áp đảo vô số người, nàng cũng vẫn thu liễm cùng ẩn nhẫn.
Đây vẫn là lần đầu ở trên người nàng, nhìn thấy loại khí thế này, một loại khí thế thậm chí có thể ngang bằng với hắn.
“Ngươi thật sự chỉ có 17 tuổi?” Liên Nghệ hỏi.
Cảm giác được tầm mắt Liên Nghệ, Vân Mạt cười lộ răng khểnh một chút: “Ngài là đang muốn khen ta kiến thức rộng rãi hay là suy nghĩ kín đáo?”
Liên Nghệ cúi đầu định nói, mẹ kiếp, mặt đâu.
“Có thể đi thăm Tiểu Tường không?” Tiêu Linh đi tới, cẩn thận hỏi Vân Mạt.
Sự tình hôm nay đánh sâu quá lớn vào nhận thức của nàng, có lẽ trên người Tiểu Tường, cũng là thứ phản khoa học như vậy.
“Đi……”
Tiêu Linh gửi tin nhắn thoại cho Hách Vãng Tích, sau đó liền đưa bọn họ đi đến bệnh viện.
Tiêu Tiểu Tường nằm an tĩnh ở trên giường bệnh, trên mặt hiện ra sắc hôi bại, trạng thái rất giống Tiểu Ly.
“Thế nào?” Tiêu Linh quan tâm hỏi.
Vân Mạt nói: “Vấn đề không lớn, tình huống của nàng so với Tiểu Ly nhẹ hơn một ít.”
Tiêu Linh sửng sốt: “Như thế nào sẽ? Con bé…… con bé còn đã xuất hiện tình trạng khí quan suy kiệt.”
Vân Mạt lắc lắc đầu, làm đúng cách, trạng thái của Tiêu Tiểu Tường bằng mắt thường có thể thấy được tốt lên rất nhanh.
“Bát tự của nàng quá nhẹ, thể chất mẫn cảm, hơi chút gió thổi cỏ lay, liền sẽ có phản ứng lớn hơn những người khác.”
Nhìn thần sắc dò hỏi của Liên Nghệ, Vân Mạt giải thích: “Nàng sở dĩ bị bệnh nặng như vậy, chủ yếu là do bị Tiểu Ly ảnh hưởng, oán khí trên người Tiểu Ly quá nặng, chính hắn có thể thừa nhận, nhưng Tiểu Tường lại không chịu nổi……”
Tiêu Linh nhìn sắc mặt Tiểu Tường hồng nhuận lên, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm: “Kia làm sao bây giờ? Nàng về sau còn có thể bị lại hay không?”
Vân Mạt lắc lắc đầu: “Nếu không giải quyết được căn nguyên, ta không thể bảo đảm về sau.”
Tiêu Linh rốt cuộc nhớ tới vấn đề mấu chốt này, bàn tay bụ bẫm liên tiếp phất qua ngực, lấy dũng khí cho chính mình: “Căn nguyên là cái gì? Thứ này từ đâu tới đây?”
Vân Mạt không có trả lời, mà cười như không cười hỏi: “Cô cảm thấy chồng cô thế nào?”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Tiêu Linh đột nhiên định thần, “Ngươi định nói là Vãng Tích?”
“Không có khả năng! Tuyệt không có khả năng này!”
Vân Mạt nói: “Có đôi khi, câu nói không chắc chắn nhất trên cuộc đời này, chính là sự chắc chắn “Không có khả năng” của cô.”
Tiêu Linh cúi đầu xuống, khóe môi mang theo ấm áp nhàn nhạt, “Không, ngươi không hiểu hắn. Ngươi nói ai đều có khả năng, tuyệt đối không thể là hắn. Gặp được hắn, là sự tình may mắn nhất đời này của ta.”
Vân Mạt hừ nhẹ: “Phải không? Dù hắn đem vận rủi mà đúng ra chính hắn phải chịu, dời sang cho Tiểu Ly?”
“Hắn là một người ba tốt, luôn đào tim đào phổi cho mẹ con chúng ta, vì bệnh của Tiểu Ly, thậm chí nơi nơi cầu người, bồi gương mặt tươi cười…… Tuyệt đối không thể là hắn.”
Vân Mạt bĩu môi: “Ngươi có biết chồng ngươi đã từng thay đổi khuôn mặt không?”
Tiêu Linh cả người cứng đờ, ngay cả hơi thở cũng run lên: “Hắn là vì ta……” Vì cứu ta, mới bị huỷ hoại khuôn mặt ban đầu, cho nên, là ai cũng không thể là hắn.
“Hắn lừa cô.” Vân Mạt nói.
Tiêu Linh đã không nghĩ nói tiếp: “Vân tiểu thư, hôm nay thật sự quá cảm tạ ngươi. Vốn dĩ nên chiêu đãi các ngươi dùng cơm, nhưng hôm nay…… Thật sự là không có phương tiện.”
Ở trong cảm nhận của Tiêu Linh, Vân Mạt có lẽ có năng lực mà thường nhân không có, nhưng không đại biểu mọi thứ nàng nói đều đúng.
Vân Mạt nghe ra ý định tiễn khách của nàng, nam nhân này thật đúng là một người có tâm cơ kỹ nữ, đều đã như vậy còn có thể làm người khăng khăng một mực với hắn.
Hơn nữa, ngươi vĩnh viễn cũng không thể đánh thức một người giả bộ ngủ.
Nhiều năm như vậy, dù cho một người có làm tốt đến đâu, luôn có thời điểm bại lộ ra đi? Nhưng rất rõ ràng, nữ nhân Tiêu Linh này lựa chọn xem nhẹ hết thảy để tin tưởng hắn.
Nàng xoay người hướng về phía Tiểu Ly nói: “Nhớ đeo Phật châu của em cẩn thận, nó có thể tạm thời bảo vệ cho em, nếu lại có bất luận đau đớn đột phát gì, tùy thời có thể gọi cho chị.”
Nói xong, nàng điểm điểm trí não ở cổ tay.
“Vâng”, Tiểu Ly thực ngoan ngoãn gật đầu.
Tiêu Tiểu Tường tinh thần không tốt lắm, Liên Nghệ không tính toán kích thích nàng, hai người mang theo di vật của nằm vùng rời đi.
“Hẹn gặp lại”
Cửa phòng bệnh đóng lại.
Vân Mạt lắc đầu thở dài: “Trách không được người ta thường nói, thân nhất, xa nhất là vợ chồng, đồng sàng dị mộng.”
Liên Nghệ liếc nàng một cái, hỏi: “Chồng của cô ta xác thật đã từng đổi mặt?”
Vân Mạt “Sách” một tiếng: “Liên giáo quan, cảm thán của ta và câu hỏi của ngài giống như không phải cùng một sự kiện đi.”
Liên Nghệ nói: “Phải không? Ta cảm thấy là cùng một sự kiện, đều là nói về Hách Vãng Tích.”
Hắn nói chuyện, đồng thời đóng lại giao diện trí não, lý lịch của Hách Vãng Tích, quá mức ngắn gọn.
Sinh ra ở Trung Ương tinh, tốt nghiệp từ một trường học bình thường, làm công nhân viên chức của một công ty bình thường, thuộc về kiểu người nếu đặt ở trong đám đông tuyệt đối sẽ không được lưu ý.
Vân Mạt nghiêng đầu nhìn qua: “Tra được cái gì sao?”
Liên Nghệ nói: “Thực sạch sẽ.”
Từ trong miệng hắn nói ra, ý tứ thực sạch sẽ, chính là có vấn đề.
Vân Mạt hỏi tiếp: “Chuyện hắn đổi mặt là như thế nào?”
Liên Nghệ nói: “Bảy năm trước, đã xảy ra một lần ngoài ý muốn, năng lượng trì xe huyền phù của Tiêu Linh bị nổ mạnh, Hách Vãng Tích cứu nàng, mặt bị huỷ.”
Vân Mạt thổn thức: “Nha…… Anh hùng cứu mỹ nhân.”
Liên Nghệ nhíu mày, quét nàng vài cái: “Ngươi không phát hiện vấn đề sao? Thời gian, địa điểm, nhân vật…… Quá mức trùng hợp, đây là cố tình tiếp cận.”
Vân Mạt lại lần nữa “Sách” một tiếng, “Liên giáo quan, thông thường, ngài không phải nên nhìn thấy tình yêu tốt đẹp trước, sau đó mới tiếc nuối tính kế trong đó sao?”
Liên Nghệ:……
Vân Mạt lại một lần nữa cảm thán tình cảm nhân loại phức tạp: “Tình yêu khiến người bị che mờ hai mắt, Tiêu Linh và Tiêu Tiểu Tường, tất cả đều đã nhìn lầm người.”
Trên mặt Liên Nghệ một chút biểu tình cũng không có: “Có thể che giấu được đôi mắt của chính mình, chỉ có chính mình. Hiệu dụng của hormone không có lâu như vậy, bốn năm không sai biệt lắm.”
Vân Mạt không nhịn được dừng bước chân.
Thẳng nam sắt thép, giám định hoàn tất!
Liên Nghệ cũng đi theo ngừng lại, có chút nghi hoặc nghiêng đầu hỏi: “Như thế nào? Còn có việc gì sao?”
Vân Mạt vuốt cằm, ngầm chọc chọc hỏi: “Liên giáo quan, ngài có biết thực lực của ngài ở trên con đường độc thân này là cấp mấy không?”
Liên Nghệ:……
“Nếu không, ta chỉ cho ngài một chiêu nhé?”
Liên Nghệ xụ mặt, không nói chuyện.
Vân Mạt từ trong ba lô rút quang não ra, rất nhanh liền điểm ra mấy cuốn sách màu sắc rực rỡ, giơ lên trước mặt hắn.
Liên Nghệ ma xui quỷ khiến click mở, tức khắc hai mắt phóng thẳng, xem đến giật giật.
《 duyên phận mỹ diệu như thế》, 《 ước gì được nằm trong lòng anh 》, 《 lui vòng trở thành cục cưng của anh》……
Vân Mạt nói: “Ngài đừng nhìn mấy cái tên không dễ nghe, nhưng EQ tuyệt đối đứng đầu, phương pháp biểu đạt tình cảm xuất kỳ bất ý……”
Liên Nghệ xoát một cái khép quang não lại, đi nhanh về phía trước, đại não thiếu chút nữa bị mấy bộ tiểu thuyết tổng tài ngốc nghếch kia spam:
"Anh cho tôi mượn năm nghìn tệ, mỗi ngày tôi sẽ trả lại cho anh 520 điểm..."
"Tôi muốn nói, 3344, 1314, 521..."
Thực kinh khủng, cái quái gì vậy.