Xe huyền phù việt dã “kẽo kẹt” ngừng ở cổng trường.
Đôi tay Liên Nghệ nắm ở trên bàn điều khiển, trong óc vẫn còn bị mấy thứ vừa mới tiếp thu đến cuồng oanh loạn tạc.
Mấy thứ “Thân hình gầm rú” “521”…… Giống như u ác tính khắc ở trước mắt, hình ảnh gợi cảm mười phần. Hắn liên tục quăng đầu rất nhiều lần, cũng không thể đem những thứ không biết gọi là cái gì kia quăng ra ngoài.
Tịnh võng thật là quá cần thiết.
“Cảm ơn, Liên giáo quan”.
Vân Mạt từ trên xe huyền phù nhảy xuống, phất tay từ biệt hắn, tiếp theo đi trên đường trở về.
Hôm nay là ngày hoàng đạo, rất tốt cho việc thăm hỏi.
Quả nhiên, dưới lầu có một người mặc trang phục cảnh sát, đang dạo bước qua lại.
“Cảnh sát Hoàng?” Vân Mạt đi nhanh hai bước, đứng ở phía trước hắn.
Người cảnh sát trẻ tuổi kia ngước mắt, ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt mỉm cười.
Cô bé kia mặc sơ mi trắng, quần đen, trang phục đơn giản, nhưng lại có một loại mị lực độc hữu, hắn ở trên người nàng thấy được sự thong dong cùng bình tĩnh, tâm tư đang vô cùng lo lắng cũng được làm lạnh xuống.
“Ta đã chờ ngươi một buổi trưa”, cảnh sát Hoàng nói.
“Cà phê chứ?” Vân Mạt hỏi.
“Đi.”
Cuối quán cà phê Lục Viên, hai người chiếm cứ một góc an tĩnh.
Hoắc Xuyên dựa vào trên một cây đại thụ ở Lục Viên, đang nói chuyện phiếm trong nhóm gia đình.
Anh cả: “@ Hoắc Xuyên, bao lâu rồi chưa về nhà?”
Hoắc Xuyên: “Đang bận……”
Ba ba: “@ Hoắc Xuyên, nhìn ngươi diễn tập, biểu hiện không kém a, vỗ tay.jpg”
Hoắc Xuyên: “quá khen.jpg”
Mẹ: “Sắp đến cuối tuần rồi, cho tài xế đi đón con đi……”
Đúng lúc, Hoắc Xuyên nhấc đầu lên, nhìn thấy thân ảnh hai người kia biến mất trên con đường nhỏ trong rừng, khóe môi hắn không tự giác nhếch lên.
Hoắc Xuyên ngửa đầu nhìn ngọn cây, híp mắt.
Con đường mà nàng phải đi quá khó, quá cô đơn, nhưng chính mình ngoại trừ có tiền, giống như…… Hoắc Xuyên lần đầu tiên cảm giác được sự thất bại.
anh hai: “@ Hoắc Xuyên, sao không nói chuyện?”
anh cả: “@ Hoắc Xuyên, Xuyên Nhi, đang ở chỗ nào đấy? Khi nào đi hành tinh Wolf?”
Dưới âm thanh leng ka leng keng nhắc nhở, Hoắc Xuyên giống như nghĩ tới cái gì.
Hắn nâng tay lên, ở trong nhóm chọc một câu: “@ mọi người, nhà ta có thuộc tính gì đang bị che giấu chưa có mở ra không?” Ta có phải còn có khả năng có được kỹ năng của Boss hay không?
Mọi người:……
Trong nhóm an tĩnh một giây, tiếp theo chính là các câu nói chuyện không đâu hồi phục lại đầy màn hình.
anh cả: “Vấn đề này của chú, mười năm trước anh đã từng hỏi qua.”
Mẹ: “Kỹ năng đầu thai có tính không?”
Ba ba: “Như thế nào? Gien thể chất cấp S, còn không thể làm ngươi vừa lòng?”
anh hai: “…… Ngươi có phải bị mất rồi hay không?”
Hoắc Xuyên: “……”
Mẹ: “Kỳ thật…… Nhà ta giống như……xác thật có một thứ tương đối đặc thù.”
Đôi mắt Hoắc Xuyên sáng lên: “Thật sao? Có cái gì đặc thù?” Sao chưa từng nghe nói qua? Có thể di truyền cho ta hay không?
Mẹ: “Ân, giống như đi học, thành tích phổ biến là chẳng ra gì.”
anh hai: “Ha ha ha.jpg…… Lăn lộn.jpg”
Bả vai Hoắc Xuyên nháy mắt suy sụp xuống: “Mẹ thật đúng là mẹ đẻ của con.”
Ba hắn nói lời thấm thía: “Bất luận thành công gì đều không thể đi lối tắt tới, hiện tại ngươi có bao nhiêu nỗ lực, tương lai mới có được hồi báo càng cao.”
Nếu đổi thành ngày thường, những lời này sẽ chỉ làm Hoắc Xuyên khịt mũi coi thường.
Nhưng hiện tại, hắn nhìn quán cà phê sáng lên ánh đèn ở sâu trong rừng cây, đột nhiên đứng thẳng thân mình, bước nhanh ra, đi về hướng phòng huấn luyện……
Vân Mạt nắm ly cà phê, nhìn về phía cảnh sát Hoàng: “Ngài tới tìm ta, sự tình có biến chuyển sao?”
Cảnh sát Hoàng phổ cập các thông tin khác của vụ án cho nàng.
“Cách một đoạn thời gian liền sẽ giết người……” Vân Mạt vuốt cằm, một bộ dáng như suy tư gì đó.
“Căn cứ phỏng đoán của chúng ta, ngươi rất có thể là mục tiêu kế tiếp.”
“Nga?” Vân Mạt cười.
“Nếu đã bị theo dõi, vậy tương kế tựu kế, thuận tiện bắt luôn hắn, hẳn là cái chủ ý không tồi đi.”
Cảnh sát Hoàng sửng sốt, “Lại còn thuận tiện bắt hắn?”
Ngươi thật biết khoác loác, ngươi không nghe nói qua, người chết đuối đều biết bơi sao?
Vân Mạt nghiêng đầu nhìn hắn, nháy mắt vài cái: “Chủ ý này của ta thế nào?”
Cảnh sát Hoàng lắp bắp kinh hãi: “Này, ngươi không phải nên khẩn trương sao?”
Có ai sau khi biết chính mình sẽ là mục tiêu bị giết, còn có thể bình tĩnh như vậy, còn cuồng vọng muốn tìm hiểu nguồn gốc?
Vân Mạt ở trên bàn tùy ý vẽ đường cong: “Ta nghĩ, người nên khẩn trương hẳn là bọn họ mới đúng.”
Cảnh sát Hoàng thở dài, đây là kẻ không biết gì nên không sợ đi.
“Ngươi gần đây tốt nhất đừng đi ra ngoài, trường học hẳn là địa phương an toàn nhất”, hắn dặn dò.
Vân Mạt vươn ngón trỏ, xua xua: “Kỳ thật, nơi này của ta có một thứ không tính là manh mối, ngài có muốn nghe không?”
“Nga?” Cảnh sát Hoàng tức khắc có hứng thú, tới tìm nàng chỉ là bởi vì không quá yên tâm, muốn giáp mặt dặn dò một chút, không nghĩ tới sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Vân Mạt nói: “Ngài có thể đi điều tra một người gọi là Hách Vãng Tích.”
Cảnh sát Hoàng hỏi nàng người này có cái gì đặc thù sao?
Vân Mạt cười khẽ: “Quần thể mục tiêu của vụ án này rất có ý tứ, đều cùng huyền học có quan hệ, tinh tế truyền thừa vốn dĩ đã ít, người này có chút tiêu chuẩn, ngài có thể điều tra xem”, thuận tiện bảo hộ hai người trẻ tuổi kia một chút.
Cảnh sát Hoàng bật cười: “Ngươi có căn cứ sao?”
Vân Mạt nói: “Chứng cứ không có, nhưng ta có dự cảm, ngài sẽ có thu hoạch.”
“Ha hả”, cảnh sát Hoàng không tỏ ý kiến, dự cảm gì đó, có thể sử dụng để giải thích cho người nộp thuế sao?
Vân Mạt lại nói: “Dù sao ngài cũng không có manh mối gì khác, không phải sao?”
Cảnh sát Hoàng: “Vậy cũng đúng.”
Vân Mạt thấy hắn nhả ra, thấu thấu lên phía trước, cảnh sát Hoàng khẽ cau mày dựa về phía sau: “Chú ý khoảng cách một chút.”
Tròng mắt Vân Mạt xoay chuyển nói: “Nếu giải quyết được vụ án này, có tiền thưởng không?”
Cảnh sát Hoàng:…… Cho nên, đây mới là mục đích khiến nàng nói nhiều như vậy?
……
Sau khi cáo biệt cảnh sát Hoàng, Vân Mạt đi bộ trở về phòng ngủ.
Mở phòng phát sóng trực tiếp ra, vẫn như mọi lần, nháy mắt một cái, các fans đã nhảy nhót đánh thưởng đầy màn hình.
Lực tín ngưỡng nồng đậm ập đến.
Hơn một tháng không gặp, các fan trông mòn con mắt, sau khi đánh thưởng xong chính là khóc chít chít.
Rương tin nhắn, cũng không biết là có bao nhiêu con số, Vân Mạt không có đi quản, cứ theo lẽ thường treo bùa chú lên, sau đó liền rời đi.
Lại đi dò xét Tứ Cửu Dịch Học Đường một chút, La Viễn Kha quản lý rất gọn gàng ngăn nắp, có thể thấy được là rất dụng tâm.
“Bà chủ, ngươi là đi tìm tiên hỏi đạo sao? Lâu như vậy cũng chưa nhìn thấy ngươi?” La Viễn Kha nhiệt tình hỏi.
Vân Mạt vừa mới đáp “Ân” một tiếng, lại là liên tục vài âm thanh nhắc nhở.
Nàng tùy tay mở ra, nhìn nhìn đơn đặt hàng, tuy rằng số lượng không phải đặc biệt nhiều, nhưng còn tính là sung túc.
Bởi vì nàng tổng không ở đây, cho nên trong khoảng thời gian này, Tứ Cửu Dịch Học Đường gần như đã biến thành nơi chuyên bán bùa chú, mà bán đa số đều là bùa chú sơ cấp do công nhân miễn phí Lăng Cửu họa ra.
La Viễn Kha lại nói: “Trước kia có một khách nhân hỏi có thể đi nhìn nhà ở cho bọn hắn hay không, hơn nữa còn nói bởi vì có quan hệ đến công tác, cho nên yêu cầu hẹn trước thời gian chuẩn xác. Nhưng, ta không biết thời gian của ngươi, cho nên liền cự tuyệt.”
“Nhưng người nọ lại rất chấp nhất…… Lại tới hẹn thời gian……”
Vân Mạt nghe vậy trong lòng vừa động: “Cho ta xem thời gian đi.”
“OK”.
Ánh mắt Vân Mạt lạnh lẽo lên, a……
Lại là thời điểm “Sát sư”, đây là giăng lưới rộng đi.
Trong lòng Vân Mạt có chuyện, cũng không ở lâu, cùng La Viễn Kha nói chuyện phiếm vài câu, sau đó liền offline.