Hách Vãng Tích từ trong miệng Tiêu Linh đã biết sự tình ban ngày.
Hắn một phen ôm chầm lấy Tiểu Ly: “Là ai nhẫn tâm như vậy, làm ra loại chuyện này?!”
Tiêu Linh giống như tìm được người tâm phúc, lải nhải kể rõ lo lắng, sợ hãi, cùng với vạn phần may mắn.
Hách Vãng Tích nỗ lực áp chế buồn bực trong đáy mắt, vẻ mặt quan tâm.
“Bọn họ có lưu lại phương thức liên hệ không?” Hách Vãng Tích hỏi.
“Có, ba ba, chị gái cố ý để lại cho con”, Tiểu Ly vui vẻ giơ cánh tay lên, trong ánh mắt toàn là vẻ linh động.
Hách Vãng Tích sững sờ ở nơi đó, đứa con trai này từ nhỏ đến lớn đều ngốc ngốc, đây vẫn là lần đầu tiên làm hắn có cảm giác cơ linh.
Đứa nhỏ tới gần, làm hắn trong nháy mắt có chút cứng đờ, rất nhanh liền điều chỉnh lại được.
Ghi nhớ dãy số của Vân Mạt, Hách Vãng Tích mượn cớ đi vào toilet.
Giám sát số liệu trên cổ tay đỏ thêm một bước, thân thể tuổi 135…… Không thể lại đợi.
“Động thủ!” Hắn nói hai chữ này với cổ tay.
“Đã nhận được!” Đối diện là đáp lại lạnh băng.
Một giờ sau, Hách Vãng Tích có chút bực bội, lại lần nữa thúc giục: “Thế nào?”
Đối diện đáp lại: “Bọn họ thay đổi hệ thống ra vào, thân phận của ta không vào được……”
Hách Vãng Tích thở ra thật mạnh một chút, móc đồ vật trong quần túi ra.
“Thực xin lỗi……” Hắn nói với gương, nhắm hai mắt lại, hung hăng nắm chặt túi.
Một sợi hắc khí chạy ra, đi vào trong phòng khách, bị lắc tay của Tiểu Ly cản trở một phần, phần dư lại, lại lần nữa bị thân thể hắn chủ động hấp thu.
“Ân”, Sắc mặt Tiểu Ly nháy mắt trắng đi, trên trán xuất hiện những giọt mồ hôi to như đậu tương.
“Tiểu Ly…… Vãng Tích……” Tiêu Linh hoảng sợ, lớn tiếng gọi.
Hách Vãng Tích làm bộ hoảng loạn từ trong toilet chạy ra: “Làm sao vậy?”
“Tiểu Ly hắn…… Lại bị bệnh……” Tiêu Linh hoang mang lo sợ.
Hách Vãng Tích run rẩy tay, “Vân Mạt, mau tìm Vân Mạt, tìm nàng tới……”
“Đúng đúng”, Tiêu Linh một tay ôm Tiểu Ly, một tay gọi điện……
Cùng lúc đó……
Vân Mạt lại bị Trương Qua kêu đi, ở trong một căn phòng huấn luyện đã được che chắn mọi tín hiệu, phổ cập tình huống của tinh cầu Wolf.
Chờ đến khi nàng ra tới, Tiểu Ly đã hoãn lại đây.
Năm lần bảy lượt.
Cũng rất trùng hợp, mỗi lần Hách Vãng Tích nỗ lực, nàng đều đúng lúc bị sự tình cuốn lấy.
Lăn lộn ước chừng hơn phân nửa đêm, sắc mặt Hách Vãng Tích âm trầm, hôm nay xem ra không có cơ hội.
Khi đang phiền lòng bực bội, Vu Chí lại gọi tới thúc giục, khuôn mặt phảng phất giống như vỏ cây xuất hiện ở trên màn hình, đôi mắt đen phá lệ thấm người.
“Ngươi đang ở nơi nào thế nào?” Ngữ khí của Vu Chí rất là không vui, “Quỹ đạo của Tuệ tinh đã lệch khỏi vị trí, trước ngày huyết thực yêu cầu động thủ.”
Hách Vãng Tích phẫn hận nắm chặt tay, hai mắt đỏ bừng bại lộ toàn bộ bực bội của hắn.
“Tà môn, cả đêm đều không có cắn câu, Tiêu Linh đã gọi qua rất nhiều lần, ta lo lắng nếu lại tiếp tục như vậy, nàng sẽ có tâm phòng bị.”
“Cái này ta mặc kệ, ngươi xem mà làm”.
Điện thoạt vừa ngắt, Vu Chí cười lạnh, thầm mắng một tiếng ngu xuẩn. Nghĩ nghĩ, lại gọi một cuộc khác.
“Hành động có thể bắt đầu rồi.” âm thanh hắn nghẹn ngào lại thong thả, “Tên Hách Vãng Tích kia không đáng tin cậy, chúng ta còn phải theo kế hoạch tiến hành……”
May mắn hắn còn có an bài khác, nói cách khác……
Vân Mạt cũng cảm giác thập phần tiếc nuối, mở ra ký lục của Tiêu Linh, kết hợp quẻ tượng “Hữu kinh vô hiểm” trong lòng bàn tay, không nhịn được thổn thức.
Trời không chiều lòng người, cưỡng cầu vô ích.
Ngày hôm sau Vân Mạt liền cứ theo lẽ thường đi học.
Nàng vừa xuất hiện liền tao ngộ vây xem, cửa chật như nêm cối, toàn bộ phòng học đều sôi trào.
Sao có thể không kích động?
Vị tổng chỉ huy này, đã tạo ra Trung Ương tinh, có thể cùng lão binh quân bộ gọi nhịp, hơn nữa quan trọng nhất, nàng còn là đồng học của bọn họ!
Các thổi phồng từ trong miệng đồng học nhảy ra tới.
“Thiên thần, Vân tổng, ngươi sao có thể làm được như thế?”
“Đi đi đi, đừng cản trở ta chiêm ngưỡng thần tượng.”
“Thần tượng ngài hôm nay tự mình tới đi học sao……”
Khóe miệng Vân Mạt thẳng giật giật, bọn họ có thể có chút sáng tạo hay không.
“Vân tổng, Vân tổng! Nơi này, nơi này!”
Đái Thu Lâm xen lẫn trong đám người, vẻ mặt kích động, ra sức hướng về phía Vân Mạt múa may cánh tay.
Hắn chính là tiên phong trong đội ngũ của Vân tổng, là chiến hữu cùng nhau cầm súng, cùng nhau xưng bá chiến trường trung bộ!
“Ta đã chiếm chỗ cho ngươi!” Hắn mạnh mẽ vỗ vị trí bên cạnh.
“Mẹ kiếp, kỹ nữ tâm cơ! Ta sao không nghĩ tới chứ?!” Lập tức có âm thanh nam sinh vang lên.
Đái Thu Lâm nhiệt tình dào dạt, biểu tình Vân Mạt lại sững người.
Tử khí, quanh quẩn ở trên đỉnh đầu Đái Thu Lâm.
Vân Mạt đi qua, ngồi ở bên cạnh Đái Thu Lâm, tinh tế quan sát hắn.
“Sao…… Như thế nào?” Đái Thu Lâm cả người có chút sởn gai ốc.
Hắn biết, vị trước mặt này chính là @ gọi ta là ba ba kia, chuẩn không cần chỉnh!
Vân Mạt nhíu mày, tử khí tới đột nhiên, hắn sẽ có tai họa bất ngờ.
“Ngươi gần đây đang làm cái gì sao?” Nàng hỏi, nhưng ngữ khí lại thập phần chắc chắn.
Đái Thu Lâm vẻ mặt mờ mịt, “Đi học, huấn luyện, ăn cơm, ngủ……ngay cả bạn gái đều không có, ta có thể làm cái gì?”
Lưu Dược ở bên cạnh thò đầu tới, “Ai, ngươi trước đó không phải nói muốn đi ra ngoài sao?”
“Khụ!” Đái Thu Lâm vỗ trán một cái, “Đúng vậy! Ta như thế nào lại quên mất việc này!”
Hắn quay đầu nhìn về phía Vân Mạt, nói: “Có một đại sư giảng bài, ta muốn đi nghe.”
Vân Mạt nhíu nhíu mày: “Đại sư nào?”
Đái Thu Lâm click mở tài khoản WB, ở bên trong, điều ra bảng xếp hạng, chỉ vào vị Tề đại sư ở bên trên cùng: “Chính là hắn, mở một khóa học!”
Hắn sờ sờ mũi: “Trăm hoa đua nở, ngươi không ngại ta đi nghe khóa học của người khác một chút chứ?”
Vân Mạt nhìn tử khí càng ngày càng nồng đậm trên mặt hắn, lắc đầu: “Đáp ứng ta, đừng đi!”
“Không phải chứ, ta đã giao tiền!” Đái Thu Lâm có chút thấp thỏm, “Có thể nói cho ta vì sao không? Hắn chẳng lẽ là một kẻ lừa đảo? Không giống a!”
Vân Mạt nói: “Tiền và mệnh, cái nào quan trọng hơn?”
Đái Thu Lâm tức khắc rùng mình một cái, lắc đầu: “Không đi, không đi, ta lập tức rút tiền!”
Sau đó, hắn lại quay đầu hỏi Vân Mạt: “Uy, Vân tổng, không đi sẽ không có việc gì, đúng không?”
Vân Mạt nói: “Trước mắt thì là như thế.”
Đái Thu Lâm liên tục vỗ ngực thuận khí: “được được được, làm ta sợ muốn chết.”
Nhưng mà, tới buổi tối…… Đái Thu Lâm vẫn không thấy đâu.
“Ta không phải đã bảo các ngươi nhìn hắn chằm chằm sao?” Vân Mạt tức giận trừng Lâm Phàm Thành.
Lâm Phàm Thành tự biết đuối lý: “Chúng ta đã thay phiên nhìn hắn, hắn cũng đặc biệt phối hợp……”
“Nhưng vừa rồi, khi ta vừa xoay người đi WC, hắn đã không thấy tăm hơi.”
Hắn có chút ủy khuất chiếp chiếp: “Ta tổng không thể mời hắn đi thưởng thức ta đi WC……”
Lưu Dược đã mở theo dõi ra, phát hiện hắn nhận một cuộc gọi, sau đó đầy mặt nôn nóng rời đi.
Vân Mạt từ trong túi lấy tiền xu ra.
Tốn là phong thay đổi Phong Thăng, Bạch Hổ lâm quan hào, phát động khắc thế, chủ có huyết quang tai ương, lao ngục tai ương, nghiêm trọng còn có tử vong tai ương.
Vân Mạt hít sâu một hơi, đại hung!
Lúc này, Liên Nghệ gọi đến.
“Tiêu Tiểu Tường mất tích.”
Vân Mạt lãnh trào một tiếng, có thể ở dưới cái nhìn chăm chú tầng tầng của quân đội cướp người đi, không thể không nói, đối phương rất có một bộ.
Xem ra bọn họ đã bắt đầu hành động.
Đám người Hoắc Xuyên cũng biết chút nội tình, “Tìm người?”
Vân Mạt gật đầu.
Lưu Dược thập phần hiểu chuyện, đã sớm từ trong phòng ngủ Đái Thu Lâm tìm được tóc của hắn, trầm mặc không lên tiếng đưa tới trước mặt nàng.
Phù tìm người, một đạo huyết tuyến chỉ thẳng về phía Đông Nam.