Trăm dặm bên ngoài, phía Tây Bắc, di chỉ Khoa Phan.
Một đám người mặc áo blouse trắng, ở trong doanh địa được dựng lâm thời, nôn nóng tới tới lui lui, các loại dụng cụ tích tích loạn hưởng.
Không ngừng có xe huyền phù dừng lại, hướng bên trong nâng người.
Trên đường đi, sắc mặt Nhiếp Câu Sanh chưa từng hết đông lạnh.
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Nhiếp Câu Sanh hỏi.
Mấy người mặc áo khoác trắng, mặt đầy mồ hôi, sứt đầu mẻ trán không có đầu mối.
“Không biết là do thứ gì tạo thành. Chỉ có thể khẳng định là, nó sẽ làm cho hệ thống miễn dịch của thân thể con người xuất hiện khuyết tật, đây có thể là một loại hình virus mới nhất.”
Phó quan nói tiếp: “Dịch chữa trị hiện có của chúng ta, đối với loại bệnh tật tạo thành thương tổn cho hệ thống miễn dịch này, cũng không có tác dụng. Trước mắt, phòng thí nghiệm đang vội vàng trang bị dịch chữa trị hữu hiệu.”
Trên giường bệnh công nghệ cao lạnh băng, có vài người bệnh đang nằm, nam nữ đều có. Ngay cả khoang chữa trị bên cạnh, cũng rót đầy chất lỏng màu lam, có mấy nhân viên bị trọng thương đang được cứu trị ở bên trong.
Bệnh trạng của bọn họ lan tràn vô cùng nhanh.
Đầu tiên là sưng đỏ, sau đó xuất hiện hoa văn màu đen quỷ dị, lại sau đó liền bắt đầu nổi mụn nước, sau khi bọt nước vỡ ra liền nhanh chóng thối rữa, từ bên trong chảy ra chất lỏng màu vàng, mấy người nghiêm trọng nhất thậm chí còn thối rữa sâu đến mức có thể thấy được cả xương trắng.
Không kịp đưa người bệnh đến địa phương xa hơn, chỉ có thể cứu trị ngay tại chỗ.
Phụ nữ bị phát bệnh đầu tiên, sau đó là trẻ em tới tham quan, sau đó là những nam nhân thể chất yếu ớt……
Gian phòng y tế đơn giản này đã sớm nhét đầy người.
Một đường đi qua, tiếng rên rỉ chưa hề ngừng lại.
Những người này, đã từng đều là quân nhân, nam tử mình đồng da sắt, đổ máu không đổ lệ, nhưng hiện tại lại không nhịn được rên rỉ ra tiếng, có thể tưởng tượng họ đang phải chịu đựng thống khổ lớn cỡ nào.
Lúc này, một tiểu binh chạy tới hội báo, “Báo cáo Nhiếp đại tá, vừa nãy chúng ta đã dò xét nơi đáng nghi, có xuất hiện dao động rất lớn, năng lượng cũng xuất hiện dị thường.”
“Loại hiện tượng này trước đây chúng ta chưa từng gặp qua, cũng không tra được ở trên bất cứ tư liệu lịch sử nào.”
“Loại năng lượng dao động dị thường này, rất có khả năng sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với nơi đóng quân của chúng ta.”
Nhiếp Câu Sanh nhăn chặt mày, nhìn về phía chỗ sâu trong rừng đá: “Là phương hướng kia sao?”
“Đúng vậy”
Kiều Tiểu Thất nói chuyện, đệ lên một chiếc quang não dày nặng.
Trên giao diện đen nhánh, đỏ vàng cam xanh các loại màu sắc quay cuồng.
Vị trí bên cạnh, lấy khu vực người bệnh làm trung tâm, tràn ra đường vân màu đỏ thẫm. Đường vân này vẫn còn đang gia tăng, màu đen gần như muốn nối thành một mảnh.
Nhiếp Câu Sanh ngưng mắt: “Khu M?”
Kiều Tiểu Thất nuốt nước miếng: “Đúng vậy, đội ngũ tiên phong đã đi qua dò xét, nhưng vô pháp tiến vào phía trước, ngay cả cơ giáp cũng bị ảnh hưởng, sau khi đi vào, hoàn toàn không có điện từ……”
“Giáo sư Tư Nhân nói như thế nào? Đây rốt cuộc là thứ gì?”
Vệ Nguy đáp lại: “Giáo sư Tư Nhân vẫn luôn tận sức nghiên cứu với các loại năng lượng, hắn đã làm ra sản phẩm máy dò xét mới nhất, nhưng hiện tại, hắn cũng không có đầu mối.”
Kiều Tiểu Thất đỏ mắt: “Chỉ có thể biết màu xanh lục vô hại, Lâm Dịch Triết là người đi xa nhất, nhưng hiện tại hắn còn chưa có trở về.”
Nhiếp Câu Sanh vuốt cằm, các loại màu sắc trên máy dò xét quấn quanh, vô cớ làm người ta cảm thấy phiền lòng.
Lấy khu M làm trung tâm, sắc khí xích đỏ càng ngày càng lan tràn ra bên ngoài, mang theo một cỗ tà khí làm người sợ hãi……
Nếu Vân Mạt ở chỗ này, hẳn sẽ thập phần giật mình.
Nàng vô luận như thế nào cũng không có khả năng nghĩ đến, máy dò xét nhiệt năng lại có thể dò xét ra được nguyên khí, sát khí cùng với các màu của chúng.
Loại thao tác ngưu bức này xác minh, quả nhiên khoa học kỹ thuật mới là sức sản xuất đệ nhất.
Nàng cũng nhất định sẽ nhận ra tới, trên máy dò xét đang biểu hiện phù văn các màu nguyên khí hỗn tạp ở bên nhau.
“Đã chặn con đường ra vào nơi này hay chưa?” Nhiếp Câu Sanh hỏi.
“Đội phó, đừng nói lấp kín lối ra vào, chúng ta liền từ chỗ nào ra tới đều không tìm thấy”, Kiều Tiểu Thất tiếp tục bổ sung.
“Người chung quanh đâu?” Nhiếp Câu Sanh hỏi.
“Các du khách đều đã phân tán bớt, cũng may, chỗ này là di chỉ, hộ gia đình chung quanh rất ít, nhân viên công tác cũng đều đã nghỉ, sẽ không tạo thành khủng hoảng.”
Nhiếp Cẩu Thặng hít sâu một hơi, khí áp quanh thân càng ngày càng thấp.
Đột nhiên dò xét ra các loại dao động……
Mấy thứ này thấy thế nào cũng đều không giống như có thể thông qua lẽ thường là có thể giải quyết được.
Có người đang âm mưu làm cái gì sao? Hay chỉ đơn thuần đã xảy ra dị biến?
Hắn nghĩ nghĩ, nói với phó quan: “Trước mặc hết y phục phòng hộ lên, đám người của viện nghiên cứu đã tới chưa? Thúc giục họ nhanh lên.”
Tiểu binh do dự nói: “Nhiếp đại tá, ngài cũng biết đấy, đám nhân viên nghiên cứu kia ngày thường luôn hếch mũi lên trên trời, làm việc chậm rì rì, chỉ sợ sẽ đến muộn một chút……”
“Ngu xuẩn!” Nhiếp Câu Sanh liếc xéo tiểu binh.
Hắn móc thuốc ra ngậm ở ngoài miệng, bật lửa, “Nói cho đám lão gia hỏa kia, ở Tây Bắc bộ Trung Ương tinh phát hiện ra đá năng lượng kiểu mới, ngươi xem bọn họ còn tỏ vẻ hay không?!”
Tiểu binh tức khắc kinh ngạc đến ngây người, há to miệng.
Tuy rằng chiêu này tổn hại chút, nhưng xác thật sẽ hữu hiệu!
Quả nhiên, tin tức vừa truyền ra, vô số xe huyền phù từ bốn phương tám hướng bay tới.
Chỉ tiếc, tới vài ngày, cũng không có tiến triển gì, ngược lại là tranh luận với nhau không thôi.
“Đội phó, hôm nay còn đi không?”
Kiều Tiểu Thất đi theo phía sau Nhiếp Câu Sanh, vừa nói chuyện, một bên vừa gãi gãi cánh tay: “Sao lại ngứa như vậy……”
Đôi mắt Vệ Nguy hoảng sợ nhìn chằm chằm nàng, quay đầu liền hướng ra phía ngoài kêu to: “Mau mau, chuẩn bị giường bệnh!”
Nói xong, đẩy nàng tới nơi xa chạy như điên.
Kiều Tiểu Thất hậu tri hậu giác phát hiện, cánh tay của mình xuất hiện bọt nước……
Nhiếp Câu Sanh hít hà một hơi: “Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, toàn bộ rút khỏi nơi này!”
Bọn họ đều đã nghĩ sai rồi.
Vốn tưởng rằng nơi này thực an toàn, lưu lại nơi này, có thể cứu trị cùng quan sát ở phạm vi gần, không nghĩ tới nguy hiểm thình lình xảy ra.
Lối vào kia ở nơi nào, hiện tại còn không biết.
Nhưng có thể khẳng định chính là, thứ này đã ra tới, thậm chí vẫn còn tiếp tục lan tràn ra bên ngoài!
“Đội phó, Lâm Dịch Triết bọn họ đã xuất phát……” Kiều Tiểu Thất chảy nước mắt.
“Các ngươi đi trước đi, ta đi dẫn bọn hắn trở về!”
Nhiếp Câu Sanh nói chuyện, mặc y phục phòng hộ, nhảy vào cơ giáp.
Trong kênh liên lạc không có bất luận tín hiệu gì, rừng đá cao ngất trời có loại an tĩnh quỷ dị.
Manh mối duy nhất chính là máy dò xét này…… Trước đi tìm theo màu xanh lục.
……
Trong mắt Vân Mạt mang theo nôn nóng rõ ràng, Đái Thu Lâm rất nguy hiểm, cần phải nhanh lên.
Nàng hội báo tình huống cho Liên Nghệ một chút, sau đó lại nói một tiếng cùng với cảnh sát Hoàng.
Tài xế của Hoắc gia đã chờ ở cửa, “Đi!”
Mọi người nhảy lên xe huyền phù, bằng tốc độ nhanh nhất đuổi theo về hướng đông nam.
Khi đi ngang qua đường quốc lộ số 3, nghênh diện có một chiếc xe việt dã màu đen quân dụng lại đây, “Kẽo kẹt” một tiếng chắn ở phía trước bọn họ.
Tài xế Giang Hải Đào đạp phanh gấp.
Là Liên Nghệ.
Vân Mạt nhảy xuống, đổi đến trên xe Liên Nghệ.
Nàng không có chào hỏi, chỉ nhanh chóng tiếp nhận tóc của Tiêu Tiểu Tường, gập ngón trỏ cùng ngón giữa, ngón cái véo ngón giữa, chỉ quyết tìm người, truy đuổi huyết mạch của chủ nhân.
Lá bùa màu vàng đốt xong, chân mày Vân Mạt cau lại.
Ở chính bắc!
Nhìn dáng vẻ còn không gần.
“Thế nào?” Liên Nghệ hỏi.
Vân Mạt nói: “Ở chính bắc, cách ít nhất mấy chục dặm, ngược hướng với địa phương ta muốn đi.”
Liên Nghệ hỏi: “Nàng có nguy hiểm hay không?”
Vân Mạt trầm mặc xuống.
Bát tự của Tiêu Tiểu Tường vốn dĩ đã nhẹ, Thương Quan thêm Thất Sát, dễ dàng bởi vì tiếp xúc với kẻ xấu mà gặp phải phiền toái không cần thiết. Từ năm 19 đến 28 tuổi, toàn bộ đại vận là kiêu ấn đoạt thực vận, có thể nói là sống sót không dễ dàng.
Lại kết hợp với quẻ tượng trong lòng bàn tay, nàng rũ mắt không nói gì.
“Đã xảy ra chuyện sao?” Liên Nghệ hỏi.
“Còn chưa có, nhanh lên!”, Vân Mạt nói.
“Cùng ta đi tìm người!” Liên Nghệ nói.
Vân Mạt lắc lắc đầu.
Nàng không đi được hai địa phương, đây là lựa chọn lưỡng nan.
Nếu hai người kia, cần thiết phải lựa chọn một người.
Tiêu Tiểu Tường không thể có việc, đó là hứa hẹn của hắn, cũng là của nàng.
Sự tình nàng đã hứa hẹn với vị nằm vùng kia, còn chưa có kết thúc!
Nhưng mà, Đái Thu Lâm……
Vân Mạt nghĩ đến hắn cười khờ khạo, nghĩ đến hắn đã từng thẹn thùng nhờ nàng chuyển giao hoa cho bạn cùng phòng, nghĩ đến hắn đã từng bị nàng bắn vỡ đầu mà vẫn còn chấp nhất coi nàng là thần tượng……
Đừng nói người thường nàng không thể làm lơ, một người như vậy, nàng càng không thể buông.
Đây là một lựa chọn lưỡng nan!