Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 519 - Chương 519. Lược Hiểu Lược Hiểu

Chương 519. Lược hiểu lược hiểu Chương 519. Lược hiểu lược hiểu

Thần y, thần toán, thần chỉ huy……

Mấu chốt còn trẻ tuổi như vậy, có phải khoác lác hay không? Có phải tạo thế hay không? Nàng là từ bên trong bụng mẹ đã bắt đầu học sao? Hay là đã từng rơi xuống vách núi, gặp được cao nhân lánh đời?

Nếu Vân Mạt biết lời chửi thầm của hắn, sợ là lại sẽ cảm thán bọn họ không có một chút ý tưởng mới gì đi.

“Ngươi…… Còn hiểu y thuật?” con ngươi màu xám của Randy rũ xuống, khóe miệng mang theo một chút ý cười không rõ.

“Hiểu sơ, hiểu sơ”, Vân Mạt cũng không quá khiêm tốn.

Nghe câu đáp lại như thế, Carrey lập tức đổi mới cái nhìn đối với nàng. Hắn thích người thẳng thắn.

Giáo sư Chu thúc giục: “Trước đừng tán gẫu, nhìn xem chính sự đi.”

Hắn gấp không chờ nổi muốn biết, loại đột biến thùy trán này của Randy, ở tinh tế xem như bệnh bất trị, rốt cuộc cổ y có thể có biện pháp hay không.

Vân Mạt ý bảo Randy ngồi xuống, chính mình cũng ngồi xuống trên ghế đối diện hắn, vươn hai ngón tay ra hiệu.

Randy tuy rằng chưa thấy qua trận này, nhưng hắn phản ứng cực nhanh, vươn cánh tay ra.

Vân Mạt cười sáng lạn, cùng người thông minh giao tiếp thật là phương tiện, gần như không cần nói nhiều.

Tay nàng dừng ở cổ tay Randy năm phút, lại thay đổi một bàn tay, trong lúc mày từ lỏng đến nhăn, lại chậm rãi giãn ra.

Trái tim của mọi người, theo từng biểu tình nhỏ của nàng không ngừng buộc chặt lại thả lỏng, ngắn ngủn vài phút, giống như dài cả một thế kỷ.

Nếu nói, bắt đầu còn có chút tâm thái 'ngựa chết coi như ngựa sống', ở trong vòng vài phút ngắn ngủi, cũng đã thay đổi.

Khí thế, tự tin, chuyên nghiệp…… Nàng chỉ ngồi ở chỗ kia, lại khiến cho bọn họ có một loại cảm giác yên tâm, chị Vân của ngươi ở đây.

Khụ…… Bọn họ giống như so với nàng lớn hơn nhiều.

Felici nắm chặt quần, nỗ lực bình ổn tâm tình của mình, đã từng có quá nhiều lần thất vọng, nhưng nàng hy vọng, lúc này đây có thể không phải là thất vọng.

Nhiếp thượng tướng đều có thể đứng lên, Randy khẳng định cũng có thể.

Vân Mạt rốt cuộc thu hồi tay, không nói gì, mà là gỡ vòng tay trên cổ tay xuống, mở ra, ở trong các ngân châm nằm tinh tế, lấy ra một cái ngân châm dài chừng mười mấy centimet.

“Ta trước châm cho ngài vài cái”, Vân Mạt nói.

Felici ngẩng đầu, muốn nói lại thôi, đôi mắt giáo sư Chu nhìn về phía nàng, chậm rãi lắc lắc đầu, Felici lập tức ngậm miệng lại.

Vân Mạt ở phần huyệt vị cổ của hắn ấn vài cái, ngân châm trong tay phải bay nhanh đâm vào, sau đó lại dùng các ngân châm khác kích thích huyệt vị……

Theo động tác của nàng, nàng có thể rõ ràng cảm giác được, từ trường ở phần đầu của Randy được chải vuốt lại không ít.

Không chỉ nàng phát hiện, Felici cũng thông qua máy kiểm tra đo lường phát hiện ra, nàng nháy mắt cắn ngón tay.

Có tác dụng, thật sự có tác dụng, nàng thiếu chút nữa khóc ra tới……

Cuối cùng, Vân Mạt gỡ ngân châm xuống, lau khô tay, ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú cuồng nhiệt, chậm rãi nói: “Bệnh của ngài ấy, ta không biết thuật ngữ chuyên ngành gọi là gì.”

Ellen lập tức trả lời: “Đột biến thùy trán, dịch chữa trị cùng giải phẫu đều không có tác dụng.”

“Nga”, Vân Mạt gật đầu, “Ở trong trung y chúng ta, có danh từ gọi là 'không điều chỉnh', cho nên ta đã điều chỉnh lại cho ngài ấy một chút, vấn đề hẳn là không lớn.”

“Răng rắc……” Ellen cảm thấy chính mình bị một vạn phát bắn chí mạng.

Lời này nếu truyền ra ngoài, vậy mấy lão gia hoả ở học viện y nên tự xử như thế nào?

Vấn đề không lớn? Mở cái vui đùa tinh tế gì vậy?!

Randy đã đi gặp không đến 100 thì cũng phải 80 chuyên gia! Ngay cả chính hắn, cũng ở trong phòng nghiên cứu không biết bao nhiêu ngày đêm, hoàn toàn không có ý tưởng gì……

Nàng khoác lác như vậy mà không thấy ngượng, vấn đề không lớn?

Nga đúng rồi, nàng ban đầu nói cái gì nhỉ? Hiểu sơ, hiểu sơ?

Mẹ nó, hiểu sơ là cái trình độ này?

Khi Ellen đang chửi thầm trong bụng, Vân Mạt đã kê xong trung dược: “Đi bệnh viện thứ ba Liên Bang tìm bác sĩ Tần Mộc lấy dược, hắn rõ ràng dược tính và liều lượng, ta sẽ quay lại xem sau một đợt trị liệu……”

“Cảm ơn, cảm ơn, ý của ngươi là? Hắn còn có cơ hội tốt lên?” Felici không thể tin được hỏi.

“Ân, vấn đề không lớn”, Vân Mạt nói.

Randy cũng bị chấn động, người bị bệnh lâu muốn nhất, chính là một cái tín niệm như vậy.

Hắn quay đầu, nhìn cờ xí Liên Bang trên vách tường, nhìn huy chương chính mình chà lau mỗi ngày, chậm rãi cười...

Bình Luận (0)
Comment