Hệ Ngân Hà, chòm sao bán nhân mã, tinh cầu Gliese.
Ngụy Đại Hải đầy mặt tươi cười ngồi ở trong một tòa nhà trang hoàng theo phong cách cổ xưa, từ sau khi ở trên mạng kết bạn với @ gọi ta là ba ba, được nàng đề điểm, hắn nhờ đó đã né được Mai gia vây đổ, sinh ý thậm chí càng làm càng thuận lợi hơn.
Từ sau khi hắn thiết nhập tòa tinh cầu này, hắn càng ngày càng kiến thức, cái gì gọi là khí vận tương hợp.
Hệ Ngân Hà tồn tại bốn cánh tay lớn: cánh tay Nhân Mã toạ xoáy, cánh tay Bán Nhân Mã, cánh tay Toàn Nhân Mã và cánh tay Anh Tiên, phân bố giống như vạn tự phù của Phật gia.
Địa cầu ở trong cánh tay thợ săn, cũng là giữa cánh tay Toàn Nhân Mã cùng cánh tay Anh Tiên.
Từ sau khi địa cầu cổ di dân, các đại tinh cầu trong đế quốc ngân hà, cũng trên cơ bản rải rác ở giữa cánh tay Bán Nhân Mã cùng cánh tay Anh Tiên.
Tinh cầu Gliese 255, là gần địa cầu cổ nhất.
Chẳng qua, bởi vì tinh cầu quá nhỏ, chỉ tương đương với một viên vệ tinh của Trung Ương tinh, cũng không có giá trị chiến lược, cho nên cũng không có bị các thế lực lớn xem ở trong mắt.
Ngụy Đại Hải là ở trong một lần ngẫu nhiên, nghe được cuộc điện thoại giữa Vương Minh Đào cùng Vân Mạt, nói về viên tinh cầu này.
Vân Mạt đối với địa cầu cổ, lòng mang tâm tư mà tất cả mọi người không có, sau khi nghe thấy hành tinh cách nơi đó gần nhất, liền để trong lòng.
Lại quan sát toàn diện hướng đi của núi non, con sông nơi đây, sau đó, nàng kiến nghị ba của Vương Minh Đào có thể ở chỗ này phát triển sản nghiệp cổ văn hóa.
Nhưng, tài chính của ba Vương đã quăng hết vào hạng mục khác, trong ngắn hạn không rút ra được.
Sau khi Ngụy Đại Hải cùng bọn họ thương thảo, đã mua một mảnh đất lớn trên tinh cầu này.
Cử động này của hắn, khiến cho trong ngành lúc ấy đã dậy lên sóng to gió lớn, gần như bị mọi người trào phúng không có biện pháp ra cửa.
Nhưng mà, cũng không có qua bao lâu, nơi này phát hiện ra một loại thực vật.
Dịch triết xuất từ loại thực vật này, có thể tăng độ tinh khiết của vàng tím lên rất lớn, đặc biệt thích hợp cải thiện độ chặt chẽ của hệ thống trung tâm khống chế cơ giáp.
Tin tức này vừa ra, nơi đây bằng mắt thường có thể thấy được phồn hoa lên.
Không có điểm nhảy dời sợ cái gì? Bọn họ có tinh hạm!
Không có dây chuyền đóng gói sợ cái gì? Bọn họ có tiền!
Khi khóm người khai thác đầu tiên bước ra khỏi tinh hạm, cho rằng khả năng sẽ gặp phải một mảnh tinh cầu hoang phế, thì hạng mục du lịch cổ văn hoá của Ngụy Đại Hải đã sớm mở cửa buôn bán.
Có tài nguyên, có đặc sắc, có phương tiện hỗ trợ, ăn uống chơi đều đầy đủ cả…… Còn lo không phát hoả được sao?
Càng ngày càng có nhiều người nghe tiếng gió đi đến, viên tiểu hành tinh này lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được phát hỏa lên.
Ngụy Đại Hải coi như là người chiếm cứ tiên cơ đệ nhất, đừng nói hạng mục du lịch, chỉ cần qua tay bán đất, cũng đủ cho hắn thu được gấp vài lần số tiền đã đầu tư lúc ban đầu.
Khí phách hăng hái đã không đủ để hình dung sự sảng khoái của hắn.
Do đó, hắn vung tiền như rác, tại nơi đây tổ chức lễ mừng, mời đồng bọn cùng làm sinh ý tiến đến du ngoạn.
Liên gia, Hoắc gia luôn có hợp tác cùng hắn, tự nhiên là đối tượng được mời, Liên Diệu mang theo Liên Châu cùng nhau lại đây.
Về phần Vân Mạt, hắn thận trọng tự mình đưa thẻ cát vàng đến, mời nàng nhất định phải ghé thăm.
Vân Mạt nhìn giới thiệu trong thiết bị lưu trữ, hơi hơi cong cong khóe môi, đã bao nhiêu lâu rồi, không có nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc kia.
Tuy rằng biết rõ là giả, nhưng đình đài lầu các, trường thành uốn lượn, tất cả đều được làm dựa theo đề nghị của nàng, tràn ngập cổ vận, cũng tràn ngập hồi ức……
Sắp phải nhập ngũ, tất cả mọi người đều hiểu, những ngày tự do như gió đã không còn nhiều lắm.
Đồng học xã đoàn vừa nghe nói có cơ hội du lịch miễn phí này, tất cả mọi người đều ồn ào nhốn nháo đi theo lại đây.
Sau khi đặt chân xuống tinh cầu Gliese, mọi người di chuyển khắp nơi, nhìn trang trí cổ vận mười phần, đều là vẻ mặt phấn khởi.
Vân Mạt thở phào một hơi: “Không thể không nói, Ngụy Đại Hải thật là thổ hào, cả dãy núi mà cũng có thể mua được.”
Hoắc Xuyên đứng ở bên cạnh nàng, dựa trên lan can bạch ngọc: “Một dãy núi đã gọi là thổ hào? Cũng chỉ khoảng một, hai trăm triệu tinh tệ.”
Một, hai trăm triệu tinh tệ? Còn “cũng chỉ”?
Vân Mạt trừng hắn một cái, ghét nhất người cùng nàng đề cập đến tiền.
Lưu Dược thọc thọc Vân Mạt: “Kỳ thật nếu ngươi muốn kiếm tiền, không phải rất dễ dàng sao?”
Vân Mạt cảm thấy ngực bị cắm một đao.
Lâm Phàm Thành bò đến trên lan can, khó được có hơi chút khí chất văn nghệ: “Nơi này đẹp thì đẹp đó, nhưng đi xem lâu rồi cũng thực mệt, chúng ta sẽ ở lại đây trong bao lâu?”
Hoắc Xuyên nhìn nhìn an bài trên hành trình: “Đã đi được một vòng đi.”
Lâm Phàm Thành nói: “Ta có hơi chút nhớ Trung Ương tinh hiện đại hoá……”
Tròng mắt Lưu Dược lộc cộc xoay một chút: “Ai, có một hoạt động kích thích, có đi hay không?”
“Cái gì?” Mạc Mặc không nói chuyện, chỉ dựng lỗ tai lên.
Lưu Dược ám chọc chọc nói: “Nơi này có casino……”
Vân Mạt vốn dĩ đang nhìn về nơi xa, ngắm dãy núi thảo nguyên, cảm thán trước hết thảy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, nghe được chữ “casino”, lập tức hồi phục lại tinh thần.
“Cái gì?”
Lưu Dược thiếu chút nữa bị lục quang trong mắt nàng dọa trở về: “Làm…… Làm gì?”
Vân Mạt nhếch miệng cười: “Ngươi nói nơi này có cái gì?”
Lưu Dược sờ sờ mũi: “A, đánh bạc hợp pháp, tiền trợ cấp tháng này của ta còn chưa có địa phương để tiêu, hẳn là có thể đi được?”
Lâm Phàm Thành tiến đến bên cạnh Vân Mạt: “Đúng vậy, bằng ba đồng tiền xu của Vân tổng chúng ta, nói không chừng chúng ta cũng có thể kiếm được một đỉnh núi trở về.”
Vân Mạt méo miệng: “Nơi này hoan nghênh nhất chính là loại người có tâm tư như ngươi, một đêm phất nhanh sao có thể? Hơn nữa mỗi ngành đều có quy định riêng, loại tiền tài bất nghĩa này, ta không kiếm.”
Lâm Phàm Thành nóng lòng muốn thử: “Vậy ngươi rốt cuộc có đi hay không.”
Vân Mạt nhướng mày: “Xem ở phần thượng ngươi muốn đi như vậy, bồi ngươi đi một chuyến cũng được.”
Lưu Dược và Lâm Phàm Thành:…… bay đâu tới đây, nơi này có kẻ trợn mắt nói dối, rõ ràng chính mình muốn đi gần chết, nhưng thế nào cũng phải đem nồi cho người khác đội.
Hoắc Xuyên vẫn dựa ở trên lan can, vẻ mặt không hứng thú.
“Hoắc thiếu?” Mạc Mặc kêu hắn một tiếng: “Đi không?”
Hoắc Xuyên xoay phía dưới, chán đến chết: “Có cái gì thú vị đâu, chỉ lãng phí thời gian, không đi.”
“A?” Mọi người sửng sốt một chút.
Đây vẫn là vị đại thiếu gia ăn chơi trác táng kia sao? Cái người chỉ nói đến chơi, liền chạy so với ai khác đều nhanh hơn?
Hôm nay lại làm ra vẻ thâm trầm, muốn đóng vai tổng tài lạnh lùng sao?
Lưu Dược sờ bụng: “Trời đã sắp tối rồi, cũng không thể ngắm phong cảnh, không đi chỗ đó cũng không có chỗ nào khác để đi, lại nói, còn có thể ăn tối luôn.”
Lâm Phàm Thành cũng đi theo nói: “Vậy ngươi nếu không đi, chúng ta đi trước nha”
Đoàn người nói nói cười cười đi về nơi xa, Hoắc Xuyên đá hòn đá nhỏ một chút, nhìn bóng dáng bọn họ, rốt cuộc vẫn đi theo.
“Uy, ngươi làm sao vậy?” Mạc Mặc vẫn là rất cẩn thận, đi chậm một bước hỏi Hoắc Xuyên.
Hoắc Xuyên vuốt tóc, “Không có việc gì, chỉ cảm thấy nhàm chán.”
Bọn họ rất nhanh liền biết, hắn vì sao sẽ cảm thấy nhàm chán.
Nơi này nếu đã chế tạo thành một địa phương du lịch cổ văn hóa, vậy ngay cả khu đánh bạc, tự nhiên cũng tràn ngập cổ vận.
Đổi thẻ đánh bạc xong, tìm vị trí, mỗi người đều tự định cho chính mình hạn mức cao nhất là hai ngàn tinh tệ.