Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 530 - Chương 530. Cái Gì Nghiệt Duyên

Chương 530. Cái gì nghiệt duyên Chương 530. Cái gì nghiệt duyên

“Vân Mạt”, trên trí não sáng lên khuôn mặt Tống Nghiêm Chính.

“Chào Tống trưởng quan!”.

Hình ảnh Vân Mạt chiếu vào trong màn hình là nửa người trên ngồi nghiêm chỉnh, còn phía dưới cái bàn chân lại bắt chéo lắc qua lắc lại, không dấu vết làm cho có lệ.

“Các ngươi đã thu được nhiệm vụ đi?” Tống Nghiêm Chính hỏi.

Vân Mạt lời lẽ chính đáng: “Báo cáo trưởng quan, đã thu được, nhưng chúng ta còn chưa có trải qua huấn luyện……”

Tống Nghiêm Chính đánh gãy nàng: “Huấn luyện cái gì mà huấn luyện? Thời kỳ khác nhau có an bài khác nhau, hôm nay các ngươi đi khu 19 nhìn thẳng cao ốc Siam cho ta……”

Tinh cầu Gliese tuy rằng là viên tinh cầu du lịch, thời gian phát triển không dài, nhưng tốc độ di dân của nhân loại không chậm, sau khi nơi đây có cơ hội kinh doanh, cũng từng bước bắt đầu có thương gia cư trú.

Khu 19 xem như là thương vòng hiện đại hoá nhất trước mặt.

Tòa cao ốc Siam hơn 300 mét kia, là một tòa office building, quán cà phê, nhà ăn, khách sạn các loại phương tiện tổng hợp, cũng coi như là cao ốc chọc trời của tinh cầu Gliese.

Từ vẻ ngoài xem, tòa nhà này như là các mảnh ghép mosaic bất quy tắc, chỉ là ban đêm, dưới tác dụng của các loại đèn màu cùng đèn neon, liền triển lãm ra vẻ đẹp mỹ lệ cùng độc đáo của nó.

Rất nhanh, năm người Vân Mạt liền giống như giọt nước xen lẫn trong đám người.

Khu thương nghiệp này Vân Mạt còn chưa có tới bao giờ.

Lầu một không ít người, Vân Mạt chậm rãi chuyển động ly cà phê trong tay, nhớ lại đối thoại mấy giờ trước: “Người chúng ta cần tìm đến tột cùng là ai?”

Tống Nghiêm Chính nói: “Chỉ biết danh hiệu của hắn là Kên Kên, vũ khí ngày hôm qua ngươi thu được, chính là từ trong tay hắn lọt ra ngoài, chúng ta hoài nghi hắn có quan hệ cùng người buôn lậu vũ khí trong quân.”

“Chúng ta có tin tức nội tuyến, cao ốc Siam là địa phương mà hắn rất có thể sẽ xuất hiện. Hiện tại yêu cầu các ngươi lập tức hành động, tìm được hắn trước đối thủ của chúng ta.”

Nàng thưởng thức thiết bị giống bật lửa trong tay, nơi này sắp đặt một loại chất nhầy đặc thù, khả năng bám dính rất cao, có thể phun vào người có hiềm nghi……dễ bề theo dõi.

Tống Nghiêm Chính gằn từng chữ một: “Cần phải nhớ kỹ, nhất định phải bắt sống người này!”

“Rõ!”

Vân Mạt đáp ứng, sau đó ánh mắt tối sầm xuống.

Không biết thời gian đối phương xuất hiện, cũng không biết phạm vi xuất hiện, ôm cây đợi thỏ sao?

Nàng mặc một cái váy dài, buộc lại đai lưng, buộc nhúm tóc mới dài ra ở sau đầu, dung nhập vào trong đám người không hề cảm thấy lạc lõng.

Trong tai nghe truyền đến âm thanh của những người khác, đây là lần thứ hai Vân Mạt dùng tai nghe hình thức khảm nhập, không màu, trong suốt, trực tiếp thông qua chip truyền mini, âm sắc rõ ràng cũng không bị phát hiện.

Mọi người ở trong thương trường ồn ào vừa chú ý nhiệm vụ đồng thời còn không quên nói chuyện phiếm.

“Ta đánh giá nhiệm vụ này phải là cấp bậc S”, Lưu Dược nói.

Lâm Phàm Thành cảm thán: “Không nghĩ tới ta còn chưa có chính thức tốt nghiệp, cũng đã rất nhiều lần chấp hành nhiệm vụ cấp bậc cao!”

Mạc Mặc đứng ở chỗ cao, làm ra bộ dáng dùng quang não làm việc, đồng thời một bên nhìn xuống, một bên nói: “Ta cho rằng nhiệm vụ cấp A đã rất hiếm thấy, đi theo đại lão mới có, ai ngờ nhiệm vụ cấp S cũng có thể dễ dàng rớt ở trên người.”

Vân Mạt cắm một câu: “Đều đừng nói chuyện nữa, chú ý một chút, ta cảm giác lần này không tốt lắm, không lấy át chủ bài ra có chút không đủ xem.”

Lưu Dược thập phần khiêm tốn: “Ta ngoại trừ dùng bản thân như phương pháp bài trừ, giống như cái gì cũng không có.”

Lâm Phàm Thành cũng theo sát tỏ thái độ: “Ta ngoại trừ nghe lời và lớn lên đẹp trai, giống như cái gì cũng không có.”

Mạc Mặc không nói chuyện, Hoắc Xuyên từ từ tới một câu: “Ta ngoại trừ bên trong thẻ ngân hàng có chín chữ số, giống như cái gì cũng đều không có.”

Trong kênh một trận yên tĩnh cùng âm thanh nghiến răng, lời này là thật mẹ nó thiếu đánh.

Trong một góc của quán cà phê, một nam nhân tầm 40 đang ngồi, bộ dáng hào hoa phong nhã, đeo mắt kính, đôi mắt trước sau híp một nửa, ngón tay không ngừng ở trên quang não gõ động, nhìn dáng vẻ là đang làm việc.

Dưới sự phát triển khoa học kỹ thuật của tinh tế, đã sớm không còn loại bệnh “Cận thị”, mắt kính được giao cho sứ mệnh mới, thường là công cụ cho một ít nhân viên nghiên cứu dùng để phụ trợ công tác, hoặc là dùng để……tỏ ra sành điệu!

Vị trí của hắn là ở trong góc, quanh thân đều không có người, hơn nữa quang não có phòng bị xem trộm, đảo cũng thập phần an tâm.

Nhưng mà ngay sau đó, trên thấu kính hiện lên bóng người, làm vẻ mặt của hắn xuất hiện kinh ngạc trong nháy mắt, hắn gần như hoài nghi chính mình đã nhìn lầm.

Trong quán cà phê tương đối an tĩnh, hiện lên một sườn mặt quen thuộc.

Liên Nghệ sửng sốt một chút: “Vân Mạt? Nàng như thế nào cũng ở chỗ này?”

Nhiều tinh cầu như vậy, nhiều thời gian như vậy, đây là dạng nghiệt duyên gì mới có thể ở địa phương này đụng phải nàng?

Nàng xuất hiện ở chỗ này, muốn nói là trùng hợp, xác suất có hơi chút thấp.

Chỉ có một khả năng —— nhiệm vụ của bọn họ có liên quan.

Chức vị của hắn quá cao, sự tình cần xử lý rất nhiều, sự tình của tiểu binh giống như không thể xuất hiện trên bàn của hắn……

Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận nguyên do, nữ sinh kia đã bưng một ly cà phê, thướt tha lả lướt đi tới.

Liên Nghệ ngồi ngay ngắn, đôi mắt vẫn híp một nửa, không nói gì, giống như đang nhìn một người xa lạ, phòng bị mà xem nàng.

Vân Mạt đặt mông ngồi xuống, nàng ở khu vực này lắc lư đã lâu, cần phải tìm một lý do hợp lý cho chính mình, người quen này vừa lúc sắm vai đợi người đã lâu mà không có tới, còn nàng cũng vừa lúc giúp hắn làm yểm hộ, hai người đều không khiến người chú mục, cũng coi như là hai bên cùng thắng.

Nàng đẩy cà phê đến trước mặt Liên Nghệ, thuận miệng nói một câu: “Nơi đây thật không sai, tầm nhìn trống trải cảnh sắc tuyệt đẹp, là vị trí tốt để giao lưu cảm tình.”

Liên Nghệ đối với ngụy trang của chính mình có thập phần tin tưởng, tuyệt không tin nàng đã nhận ra được mình.

Hắn ngồi ngay ngắn, trong ánh mắt lộ ra cự tuyệt, thấp thấp nói: “Vị trí này đã có người.”

Vân Mạt nhẹ nhàng nhướng mày: “Nga?”

Nàng đẩy cà phê đến trước mặt Liên Nghệ: “Cuốn 《 rất muốn được lao vào trong lòng anh 》 đã kết thúc, ngài đã xem xong chưa?”

Liên Nghệ ngẩng đầu, nàng lại có thể thật sự nhận ra được hắn! Như thế nào làm được?

Vân Mạt nghịch ngợm nháy mắt vài cái, chỉ vào cái ly nói: “Nếm thử xem, cà phê nơi này thực sự không tồi, so với địa phương khác khá hơn nhiều.”

Sớm đã nói qua, nàng xem người xem cốt tướng và khí thế, bề ngoài gì đó, đều là mây bay.

Cho nên, đôi mắt này của nàng dùng để tìm người, so với máy dò tìm đáng tin cậy hơn nhiều.

Liên Nghệ cầm lấy, uống một ngụm, một cỗ mùi sữa làm hắn nhăn chặt mày: “Ngon ở đâu?”

Vân Mạt ha hả cười: “Mua một tặng một, còn có thể bổ sung một ly khi hết.”

Liên Nghệ:……

Hắn cái gì cũng chưa nói, khép quang não lại, quét mã đặt đơn, mua một phần salad dùng để hòa tan hương vị cà phê kia, thuận tiện mua một chiếc bánh kem cho nàng.

Vân Mạt ăn bánh kem, tâm tình sung sướng, nghĩ nàng vốn dĩ có thể càng sung sướng hơn. Đều là quân hàm quá thấp hại ta, hạn mức cho một bữa cơm khi đi ra ngoài công tác quá nhỏ, vượt mức sẽ không được chi trả!

Kế tiếp, hai người một người ăn salad, một người uống cà phê ăn bánh kem, ngồi ở trong một góc chờ, không khí nhưng thật ra khó được hài hòa.

Bình Luận (0)
Comment