Vân Mạt phát hiện hắn không thích chế phẩm từ sữa, nhưng lại nỗ lực che giấu, hành vi này mạc danh có hơi chút đáng yêu.
An tĩnh ước chừng mười phút, Vân Mạt đã ăn hơn phân nửa bánh kem, đang chuẩn bị hạ nĩa, liền chú ý tới một bóng người từ xa tới gần, đi tới bên này.
Vân Mạt hỏi Liên Nghệ: “Chúng ta nên xưng hô như thế nào?”
Khóe miệng Liên Nghệ run rẩy: “Ăn xong thì đi đi.”
Vân Mạt:…… “Chú?”
Liên Nghệ:……
Vân Mạt thay đổi đề tài: “Mục tiêu của chúng ta hẳn là giống nhau đi?”
Liên Nghệ nghe hội báo trong lỗ tai, suy tư không có mở miệng.
“Để ta đoán xem, người ta muốn tìm cùng người mà ngài muốn tìm, là cùng một người, đúng không?”
Liên Nghệ khép hờ đôi mắt: “Biểu tình này, với ta mà nói là vô dụng.”
Vân Mạt vẫy vẫy tay: “Nga, cũng không cần, kỳ thật ta đã sớm biết.”
Liên Nghệ hỏi: “Ngươi biết cái gì?”
Vân Mạt nhéo tiền xu giữa các ngón tay, chậm rì rì nói: “Đoán mò. Nhiệm vụ cấp bậc S trở lên, lại thuyên chuyển học sinh chúng ta tới chấp hành, hơn nữa không có phái người hiệp trợ, không hợp lý.”
“Tựa hồ là cố ý cấp cho đối phương một chỗ trống, vì sao?”
“Ngoại trừ muốn mượn tay chúng ta, thả cho nhân vật mục tiêu chạy mất, ta không thể nghĩ được lý do khác.”
“Chú thấy sao? Chú?”
Khi nói đến câu cuối cùng, trong ánh mắt Vân Mạt mang lên tia sáng.
Ngữ khí nàng mang trào phúng: “Thật là hủ bại đến tận gốc rễ.”
Liên Nghệ nghe những lời này có chút khó chịu, hắn nhướng về phía trước, nhích lại gần nàng, nhỏ giọng nói: “Ngươi phải tin tưởng, Liên Bang sẽ tốt lên, hơn nữa đang biến tốt hơn.”
Vân Mạt cười: “Phải không? Đây là ám chỉ, chuyến này sẽ không bi quan như vậy?”
Liên Nghệ lắc đầu: “Sự tình mà ngươi lo lắng sẽ không phát sinh.”
Vân Mạt nghiêng đầu: “Nha…… Còn có gì nữa sao?”
Liên Nghệ lắc đầu, “Những thứ khác không thể nói cho ngươi.”
Vân Mạt bỗng nhiên lấy ra hai viên xúc xắc, là nàng lấy từ Casino.
“Ngồi không cũng nhàm chán, chơi một chút nhé?”
“Chơi như thế nào?” Liên Nghệ hỏi.
“Đơn giản, so lớn nhỏ.” Vân Mạt nói.
Ngồi không một ngày, xác thật là sự tình dẫn cho người chú ý, Liên Nghệ cũng chưa quên thân phận mà chính mình sắm vai, nhất cử nhất động lộ ra ôn tồn, lễ độ.
Liên Nghệ tùy ý cầm lấy xúc xắc ném đi ra ngoài, hai viên ục ục xoay nửa ngày, được đến hai 6.
Vân Mạt trợn mắt há hốc mồm: “Chú, có phải chú đã gian lận hay không?”
Liên Nghệ lắc đầu: “Không, ở trên mấy chuyện như đánh cược này, ta giống như chưa từng thua.”
Nhìn đến biểu tình của Vân Mạt, Liên Nghệ bỗng nhiên muốn chọc nàng.
Lúc này, nữ nhân ngồi xuống vị trí không xa đối diện, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn bàn của bọn họ.
Hai người trao đổi ánh mắt một chút, nháy mắt thay đổi đề tài, phối hợp diễn vô cùng hài hòa.
Vân Mạt nói: “Chúng ta chia tay đi!”
Trong mắt Liên Nghệ mang theo nghi hoặc: “vì sao?”
Vân Mạt nói: “Có một nguyên nhân đặc biệt quan trọng.”
Liên Nghệ vuốt mặt bàn hỏi: “Nguyên nhân gì?”
Vân Mạt thập phần nghiêm túc trả lời: “Nghèo!”
Liên Nghệ nghẹn lại: “Có thể một mình đi tới tinh cầu Gliese, tựa hồ ngươi cùng chữ “Nghèo” này cũng không liên quan lắm.”
Vân Mạt nói: “Tâm linh bần cùng và thân thể bần cùng, đều là bần cùng.”
Liên Nghệ cười ha hả: “Kia vừa lúc, ta có tiền tiết kiệm chín số, ta còn là học giả được Liên Bang chi cả chục tỷ để duy trì.”
Vân Mạt cúi đầu che mặt: “Ta hoài nghi chú đang gạt ta, hơn nữa ta có chứng cứ.”
Liên Nghệ thập phần nghiêm túc: “Là sự thật”.
Hắn nói, điểm thẻ ngân hàng trên trí não, tuy rằng biết rõ là giả, nhưng chín chữ số kia, vẫn chọc cho Vân Mạt đau ngực.
Hôm nay thật là vô pháp hàn huyên.
Cũng không biết là động tác xắn tay áo của hắn đã kích thích nữ nhân kia, hay là nguyên nhân khác.
Nữ nhân mặc váy đỏ kia nháy mắt đứng lên, tiếp theo, liền nhìn thấy trên mặt vị Liên giáo quan kia, “Rầm” một ly cà phê từ trên đầu rót xuống.
Bàn tay Liên Nghệ đã hung hăng nắm chặt.
Hắn đã sớm thấy đối phương lại đây, nhưng việc nhỏ không nhịn sẽ làm hỏng việc lớn, không nghĩ tới sẽ như vậy!
Những người khác trong chỗ tối nhìn thấy cảnh tượng này, cũng thiếu chút nữa trừng lòi cả tròng mắt.
Người phụ nữ trung niên kia, đã chống tay bên hông, bắt đầu chỉ vào mũi Liên Nghệ mắng to, nước miếng thiếu chút nữa vẩy ra ngoài.
“Ngươi cái lão bất tử này, ỷ vào có hơi chút tiền, nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt!”
“Ta nơi nào thực xin lỗi ngươi, ngươi sao lại đối xử với chúng ta như vậy!”
“Ngươi…… Xài tiền của ta, không sinh ra được đứa nhỏ vẫn còn nơi nơi loạn mấy cái vô nghĩa……”
Cà phê trong miệng Vân Mạt “Phốc” một tiếng phun ra.
Khóe mắt Liên Nghệ đã không khống chế được run rẩy, một quyền đấm ở trên mặt bàn: “Ngươi đủ rồi nha, ta không quen biết ngươi!”
Nữ nhân váy đỏ kia nghe xong lời này, thiếu chút nữa điên cuồng: “Ngươi đánh rắm, lúc này còn nói không quen biết ta, thời điểm ngươi giống con chó quẫy đuôi cầu ta cho ngươi tiền sao không nói……”
Đôi môi màu đỏ tươi kia đóng đóng mở mở, lời nói ra thô bỉ, bất kham.
Liên Nghệ đã bị nàng mắng cho phát ngốc, không phù hợp với phạm trù lý giải đã được học trong mấy năm giáo dục bắt buộc của hắn.
Vẫn luôn ở trong quân công tác, dù là đạo tặc cùng hung cực ác, và binh lính gàn bướng hồ đồ, đều không có một nửa điểm khó chơi như nữ nhân này.
Mẹ kiếp, đánh nàng, lại sợ một đầu ngón tay sẽ chọc chết nàng.
Vân Mạt âm thầm nghẹn cười, thấy càng ngày càng có nhiều người nhìn về bên này.
Nàng đang chấp hành nhiệm vụ, bị người chú mục khẳng định không tốt.
Nàng nghĩ nghĩ, đứng lên, mặt mang theo phẫn uất vì bị lừa, thậm chí bài trừ ra hai giọt nước mắt.
Nàng chỉ vào mặt Liên Nghệ, ngón tay run rẩy nói: “Ta thật sự không nghĩ tới, ngươi là cái dạng người này! Nàng nói không sai, ngươi chính là “loại người đểu cáng từ trong xương cốt”, tên gọi tắt là “Nhân tra”!”
Nói xong, xốc ly cà phê trong tay, “Rầm”, hắt vào mặt hắn.
Binh lính bên kia màn ảnh thiếu chút nữa đi theo té ngã.
Nữ sinh ngưu bức này!
Vân Mạt xoay người, trong lòng vô cùng vui sướng. Emma, ai bảo ngươi cùng ta khoe giàu!!! Ai bảo ngươi ám chỉ ta nghèo!!!
Liên Nghệ: Liền…… Con bà nó!!!