Đồng tử của Vân Mạt co rụt lại, lời Tống Nghiêm Chính nói vang lên ở bên tai: “Cần phải bắt sống, trước khi địch nhân tìm được hắn.”
Nhưng mà, còn không đợi nàng vứt giấy vàng đã lặng yên kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa bên phải ra, đối tượng số 11 cách đối tượng số 9 gần nhất, đột nhiên đỉnh đầu phun ra một cỗ máu, cả người ngã xuống.
“A……” âm thanh sợ hãi của quần chúng vang lên hết đợt này đến đợt khác, đám người càng thêm hoảng loạn đào tẩu.
Là bắn tỉa! Đối với mục tiêu bị bọn họ đánh dấu, có lựa chọn tiến hành bắn tỉa.
Khả năng ngắm bắn cùng độ chuẩn này, nàng chỉ từng nhìn thấy ở trên một người —— Lâm Dịch Triết!
Lại là hắn!
Nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua về phía vị trí góc chết của thị giác ở bên phải, tựa hồ lại cảm giác được động tác đối phương nhe răng.
Tống Nghiêm Chính cùng Đổng Văn Tân gắt gao nhìn cảnh tượng trong tầm nhìn, cả kinh đến trợn mắt há hốc mồm.
Sau lưng Chương Phong Tuấn ra một thân mồ hôi lạnh: “Không phải người của chúng ta!”
Tống Nghiêm Chính có chút hoảng, hai tay để ở dưới bàn gắt gao nắm chặt: “Bị rửa sạch tất cả đều là người Alpha, nhìn không thấy người, nhưng từ khoảng cách cùng góc độ, có thể đoán là tay súng bắn tỉa có trình độ cao?”
Đổng Văn Tân kéo tầm nhìn trở về một chút, thả chậm tốc độ tinh tế phân tích: “Kích cỡ MNB052-S1, độc hữu của Liệp Báo!”
Tống Nghiêm Chính nghe xong những lời này, suy sụp ngồi dựa vào sau ghế: “Các ngươi nói, bên trên có phải đã biết cái gì hay không? Văn Tân, làm sao bây giờ?”
Đổng Văn Tân trầm ngâm, cuối cùng đấm mặt bàn: “Muốn đánh cuộc một phen không?”
Mọi người đồng thời nhìn về phía hắn: “Có ý gì?”
Ánh mắt Đổng Văn Tân theo thứ tự đảo qua mười mấy người đang ngồi: “Chúng ta tới phân tích cục diện trước mặt một chút, có hai loại khả năng.”
Tống Nghiêm Chính có chút nôn nóng: “Hai loại nào? Ngươi nói đi.”
Đổng Văn Tân ở trên mặt bàn hư hư cắt một chữ “Một”, một bên trầm tư một bên nói: “Loại thứ nhất, bọn họ chấp hành một nhiệm vụ khác, đúng lúc đụng phải mục tiêu của chúng ta."
“Chuyện này không có khả năng”, ngay cả Chương Phong Tuấn loại người xúc động như vậy, cũng cảm thấy loại suy đoán này là cực kỳ vớ vẩn.
Địa điểm trùng hợp, thời gian trùng hợp, đối tượng mục tiêu trùng hợp……xác suất phải cao bao nhiêu mới có thể đem hai nhiệm vụ này va chạm ở bên nhau?
Đôi mắt Đổng Văn Tân mị lên: “Nếu không phải, như vậy cũng chỉ dư lại một khả năng cuối cùng—— mục tiêu của bọn họ, là người một nhà!”
Người một nhà? Ai? Áp suất thấp tràn ngập trong phòng.
Đều là nhân tinh, ở trong khu đóng quân Wolf lăn lộn lâu như vậy, sao có thể không rõ?
Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau. Cỡ nào rõ ràng?
Tra cứu lên, chỉ sợ là bắt đầu từ vụ “Heaven Fire” kia đi.
“Heaven Fire” bị mất, thiếu chút nữa dẫn phát đại loạn, tra tới tra đi chỉ xử lý được mấy nhân vật nhỏ, không phải phong cách của vị kia!
Vị kia thích nhất là sau khi thu dọn xong sẽ tính sổ, đừng nhìn hắn mặt ngoài lạnh lẽo, bộ dáng cực kỳ ẩn nhẫn. Nhưng trong quân không có người không biết, làm hắn nghẹn đến mức càng lâu, kết cục liền sẽ càng thê thảm.
Huống chi, bọn họ còn nghe nói, nhiệm vụ “Heaven Fire”. Dẫn tới vài người của hắn hy sinh.
Nhớ trước đây, có người đoạt quân công của thuộc hạ hắn, hắn liền có thể dùng hai năm thời gian, bức cho đám người tham dự vụ việc này phải xuất ngũ……
Vân Mạt đuổi theo phương hướng của Ivan, Diệc Lương và Triệu Diệu nhận được tin tức, cũng từ địa điểm khác đuổi lại đây.
“Kẽo kẹt……” Hai mươi mấy chiếc xe quân dụng việt dã điệu thấp chắn ở phía trước con đường của bọn họ.
“Đều lên đi, đừng quấy rối!”
Cửa xe mở rộng ra, Nhiếp Câu Sanh ngồi ở phía trước nhất trong xe, hướng tới bọn họ quát khẽ.
Đôi mắt Vân Mạt nhẹ rũ, nhảy lên xe, đi theo đến sở chỉ huy.
“Chờ ở chỗ này!” Nhiếp Câu Sanh ném bọn họ ở một căn phòng, sau đó xoay người đi một phòng hội nghị lớn khác.
Chỉ chốc lát sau, mấy gương mặt quen thuộc, còn có mấy người chưa từng thấy qua đi đến.
Đường Ngu hướng về phía Vân Mạt gật đầu: “Duyên phận, ở chỗ này cũng có thể gặp mặt?”
Vân Mạt cười cười: “Đường trung tá, các ngươi cũng ở đây sao?”
Giác Tước kẹp điếu thuốc đi đến: “Phó đội bảo chúng ta tới làm công tác tư tưởng cho các ngươi.”
Hoắc Xuyên thấy bộ dáng bọn họ ngồi vây quanh một vòng, nuốt nước miếng: “Xác định là……công tác tư tưởng?” Sao cứ cảm thấy không đơn giản như vậy?
Phong Sa Hàn cùng Đinh La Kỳ, cũng tiến vào ngồi, rất nhiều đều là binh lính xuất ngũ lúc ấy được nàng chữa khỏi.
“Đừng khẩn trương, chúng ta chỉ tùy tiện tâm sự”, Giác Tước ngồi đĩnh đạc, chân mở rộng, phía sau lưng dựa vào trên ghế, tay phải lười biếng duỗi đến trên tay vịn, búng búng tàn thuốc nói.
Vân Mạt cũng tìm cái ghế dựa ngồi xuống, tay phải thưởng thức tiền xu: “Không có người giải thích một chút sao? Nhiệm vụ của chúng ta, bị các ngươi tiệt trừ, chúng ta còn bị các ngươi đưa tới nơi này, Nhiếp đại tá và Liên giáo quan, đến tột cùng đang làm cái gì……”
Giác Tước phun ra một vòng khói: “Ân, trước cứ từ từ, Ivan có tác dụng khác.”
Cửa bị kéo ra một khe, vài người ở bên ngoài chen chen lấn lấn, bộ dáng muốn tiến vào lại không dám tiến vào.
Vân Mạt nghe bên ngoài khe khẽ nói nhỏ, mặt khó hiểu chuyển hướng nhìn Đường Ngu: “Bọn họ đây là có tật xấu gì vậy?”
“Tiến vào đi!” Đường Ngu khẽ quát một tiếng.
Cửa đột nhiên bị mở ra, tiểu binh đằng trước đỏ mặt lên, vẻ mặt xấu hổ, nhưng vẫn không quên quét hai mắt về phía trên mặt Vân Mạt.
“Là ngươi sao? Chính là ngươi đi?” Tiểu binh phấn khởi, hai mắt tỏa sáng, liên tiếp nhìn Vân Mạt.
Vân Mạt:…… Tuy rằng ta đã đánh qua vài lần diễn tập, nhưng hẳn là còn chưa có nổi danh đến trình độ như vậy đi?
Đường Ngu xấu hổ ho khan một tiếng, hướng ngoài cửa nhìn lướt qua, quay về phía Vân Mạt nháy mắt: “Bọn họ kỳ thật là nghĩ đến nhìn xem, vị anh hùng có thể hắt cà phê lên trên mặt đội trưởng, mà vẫn còn có thể đứng thẳng để đi lại trông như thế nào.”
Vẻ mặt Vân Mạt không sao cả: “Liên giáo quan ngoại trừ không dễ tiếp cận, thì vẫn là người rất giảng đạo lý, đều là vì công tác……”
“Phốc……” Phong Sa Hàn uống nước được một nửa, hơi kém phun ra tới.
“What? Là người mà chúng ta nhận thức sao?” La Kỳ cũng trợn tròn mắt.
Nhiếp Câu Sanh bảo bọn họ tới làm công tác tư tưởng, tâm sự một chút, đừng làm cho bọn họ nhàn rỗi, vốn đang không biết nên nói cái gì, cái này lại có đề tài.
Lưu Dược quay đầu liếc mắt nhìn Vân Mạt một cái, “Chẳng lẽ…… Hắn không phải tổng tài bá đạo thanh lãnh cao quý sao? Hắn không phải người so đo nha!”
Giác Tước hỏi bọn hắn: “Các ngươi cảm thấy, Nhiếp đại tá cùng Liên đội trưởng, ai tính tình tốt hơn?”
Hoắc Xuyên lập tức đáp lại: “Kia còn phải nói sao, khẳng định là Liên giáo quan.”
“Ngốc!” La Kỳ thò cái đầu đinh lên, giống như rốt cuộc đã tìm được điểm sáng, một bụng nước đắng bắt đầu đổ ra bên ngoài.
Phong Sa Hàn “Bang” chụp tờ giấy lại đây, khóc không ra nước mắt: “Kỳ thật cũng không oán các ngươi mắt què, thật sự là có chút người đẳng cấp quá cao.”
Hơn ba mươi tân sinh tất cả đều hai mặt nhìn nhau.
Trên tờ giấy kia đặc biệt đơn giản, chính là mấy danh từ đơn điệu, mặt sau đánh dấu số lần.
La Kỳ tỏ ra bí hiểm: “Đây chính là tin tức mà trung đội chúng ta xâm lấn vào quân đội bạn cùng quân địch, đi hết một năm thời gian, tập hợp được những bình luận này.”