Hoắc Xuyên xem cũng chưa xem, bàn tay vung lên, chiếu giá cao, chọn gần mười loại đồ ăn.
Người máy gọi món ăn ánh mắt không ngừng lập loè, hỏi lại bọn họ một câu: “Xin hỏi, xác định hạ đơn sao?”
Hoắc Xuyên nhíu mày, “Xác định.”
Người ở bàn bên cạnh nhìn lướt qua bên này, sau đó lập tức xoay trở về.
Mạc Mặc nói: “Ta sao cảm thấy có hơi chút không đúng?”
Lưu Dược vội vàng che miệng của hắn lại: “Một bữa cơm ngon, có muốn nói cái gì, ăn xong rồi hẵng nói!”
Mạc Mặc:……
Khi đồ ăn được bưng lên, mọi người rất nhanh há hốc mồm.
Vân Mạt nuốt nước miếng, quay đầu nhìn về phía Hoắc Xuyên: “Ngươi có phải lâu không tiêu tiền nên sốt đến hoảng hay không?”
Hoắc Xuyên nhìn mười cái đĩa kia, cũng cảm giác có chút sởn da gà, hắn mà biết là dạng đồ ăn đặc sắc này, hắn cũng không gọi nha.
Một đĩa nhện chiên, nếu con vật tám chân kia được gọi là nhện.
Một đĩa thoạt nhìn sáng lấp lánh, tựa hồ vẫn còn mấp máy, con bà nó, đi lục soát Tinh Võng phiên dịch một chút. Mẹ kiếp, là một loại ấu trùng kiến siêu to. Nghe nói là cực kỳ khan hiếm, bọn họ gọi cái này là “Bạch ngọc tương”.
Một đĩa ấu trùng bọ dừa to lớn……
Bình thường nhất chính là món canh, nếu không đi hỏi nguyên liệu nấu của nó.
Ma trứng, cái này gọi là trăm trùng yến đi.
Mấu chốt nhất chính là, lượng đồ ăn thật sự đủ.
Lâm Phàm Thành nhìn 'bạch ngọc tương' mấp máy, nghẹn nửa ngày, có hơi chút muốn nôn khan.
“Ta nhớ tới một bộ truyện đã từng rất nổi tiếng trên võng văn, 'ta trọng sinh thành dòi'…… Ta cảm giác ta đang ăn kiếp sau của bọn họ.”
“Ta thật sự no rồi, buổi sáng ta uống tận hai vại dịch dinh dưỡng……”
Mạc Mặc cắn răn, nghiêng người đi, “Kỳ thật nếu ngươi quên đi nguyên liệu nấu ăn, hương vị cũng không tệ lắm.”
Vân Mạt đẩy cái đĩa trước mặt về phía Hoắc Xuyên: “Tự làm bậy không thể tha thứ.”
Hoắc Xuyên nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng rơi lệ, hắn đã khi nào ủy khuất chính mình như vậy?
“Tính tiền đi, đổi chỗ khác”, hắn quét mã chuẩn bị chi trả.
Lâm Phàm Thành từ phía dưới bàn đá hắn một cái, hạ giọng nói, “Các ngươi nhìn xem nam nhân kia có ý gì? Nhìn chằm chằm vào chúng ta, sẽ không có phiền toái gì chứ.”
Lúc này, người máy cũng đã bưng lên một đĩa đồ ăn cuối cùng, thực hảo tâm giới thiệu cho bọn hắn.
“Đó là ông chủ, từ khu D tới, khu D vẫn luôn thiếu thốn vật tư, cho nên ngài ấy rất ghét hành vi lãng phí đồ ăn.”
“Ông chủ có thể chất 4S, các khách nhân ăn ngon miệng, không cần lãng phí chọc……”
Mọi người:…… Bị chữ “Chọc” kia dọa sợ.
Lưu Dược cầm lấy cái muỗng, hung hăng múc một muỗng 'bạch ngọc tương', đặt ở trong miệng nhai, một bên hét lớn một tiếng: “Sảng!”
Thần sắc Hoắc Xuyên phức tạp nuốt nuốt nước miếng, cũng quá mẹ nó sảng.
Ăn suốt nửa giờ, ăn đến mồ hôi đầy đầu, cuối cùng còn kịch liệt thảo luận nhện ăn ngon hay là kiến ăn ngon.
Mạc Mặc kiên định cho rằng, ăn chín so với sống ngon hơn. Lâm Phàm Thành cảm thấy nếu luận về giới tính để so, như vậy một bàn bạch ngọc tương lớn này, tuyệt đối có thể đủ cho hắn ba ngày không hề chạm vào bất luận loại đồ ăn giống đực nào.
“Có uống gì không?” Vân Mạt hỏi.
“Không!” Vô cùng chỉnh tề quả cảm đáp lại.
Vân Mạt khinh bỉ: “Nông cạn.”
Lưu Dược cảm giác phản ứng quá lớn, có hơi chút mất mặt, vì thế bắt đầu giảng hoà: “Cái kia, nếu ngươi mời khách, cũng không phải không thể suy xét.”
Hoắc Xuyên trừng hắn: “Ngươi là loại súc sinh gì? Ngay cả tiền của nàng cũng tiêu?”
Vân Mạt:…… Đồ uống không mất bao nhiêu tiền, người nghèo không cần mặt mũi sao?
Rốt cuộc ăn xong, có thể đi rồi.
Một nữ nhân từ cửa bước vào, nhìn vào quần áo của nàng, hình như là một nhân viên chuyên trách, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, biểu tình không thể nói là tốt.
Gương mặt nàng đỏ lên, âm thanh ép tới cực thấp, tựa hồ là đang cùng người tranh luận cái gì, lộ ra khẩn trương.
Vân Mạt thính lực rất tốt, ẩn ẩn bắt giữ được mấy từ ngữ: “Tinh ngục…… Tàn sát…… Xử quyết…… Không phải hắn……”