Vân Mạt xoay người, liếc mắt nhìn nữ nhân kia một cái.
Nàng thực hoảng loạn, bưng kín đôi mắt: “Sẽ không, hắn tuyệt đối sẽ không chết, ta không tin, không nhìn thấy thi thể hắn, không có kiểm tra đo lường DNA, chỉ bằng một kiện quần áo, ta tuyệt không tin tưởng hắn đã chết.”
“Được, ta đi, ở nơi nào……”
Nữ nhân kia chưa kịp ngồi xuống, lại nôn nóng đi ra ngoài cửa, mở cửa xe huyền phù màu đen đang chờ ở ngoài, rất nhanh không thấy bóng người, xem vị trí, hình như là đi khu đông, phương hướng mà bọn họ tới.
Vân Mạt thu hồi tầm mắt, nữ nhân kia mệnh cách phúc thọ song toàn, không giống như là gặp phải đại sự suy sụp gì. Chẳng qua, người đã đi rồi.
“Uy, ngươi nhìn cái gì vậy?” Hoắc Xuyên đã kéo cửa ra, quay đầu thúc giục nàng.
“Không có gì”, Vân Mạt cười cười, đi theo bọn họ lấy hành lý.
Nhìn thấy hơn chục hộp năng lượng công suất lớn trước mặt, một hộp viên nang oxy đậm đặc, còn có một máy trị liệu cao cấp, bốn người đều nuốt nước miếng.
Chỉ nói máy trị liệu kia, mấy ngày hôm trước bọn họ vẫn còn ở trên hàng hạm thảo luận về nó, có thể sử dụng ở trên tinh cầu hoàn cảnh ác liệt nhất, cho dù tim phổi chịu vết thương trí mạng, chỉ cần sử dụng dụng cụ của máy này trong ba phút, là có thể tạm thời giữ được sinh mệnh, tiến hành trị liệu kế tiếp.
Nghe nói giá trị chế tạo cực đắt, đến cả quân đội cũng không nhất định có được bao nhiêu.
Một phòng này, ngoại trừ không có vũ khí có tính sát thương cao, gần như có thể đảm bảo trang bị một ban hậu cần.
Nhãi con Hoắc gia, thật sự là quá làm người một lời khó nói hết.
“Đứa nhỏ có ba ba đau thật hạnh phúc.”
Mọi người tán thành, quay lại nhìn hai bàn tay trắng của chính mình, tức khắc cảm thấy thập phần cay đắng.
Vẻ mặt Lưu Dược phức tạp, đặt tay lên bả vai Hoắc Xuyên: “Ngươi có suy xét tìm bạn trai không?”
Hoắc Xuyên:……oẹ.
Mọi người:…… Ngươi mẹ nó một nam nhân thẳng không thể thẳng hơn, chỉ vì tiền tài mà khom lưng?! Khinh bỉ.jpg
Vân Mạt:…… Gấp đôi khinh bỉ.jpg
Đóng gói cũng chưa mở, trực tiếp gọi đơn vị vận chuyển tới, đưa đến căn hộ bọn họ tạm cư trú……
Ba ngày sau, đám người Vân Mạt thu được thông báo tiến đến quân doanh.
Nhìn mấy chữ: “Bờ Bắc căn cứ 002 lữ đoàn 2” trên trí não, tất cả mọi người lộ ra thần sắc hiểu rõ.
Quả nhiên là động tay chân.
“Thế nào? Sợ sao?” Lưu Dược một bên cõng ba lô trên lưng, một bên hỏi Lâm Phàm Thành.
Hắn phun cái xương gà cuối cùng vào thùng rác: “Chúng ta có vũ khí bí mật, sợ cái gì?”
Sửa sang mọi thứ xong, bọn họ liền xuất phát tới mục đích địa sớm hơn so với thời gian quy định, đã có huấn luyện viên chờ ở cửa.
Cách đó không xa sừng sững một cái bia địa giới, không có tên, chỉ có một con số “002”.
Đôi mắt Vân Mạt đảo qua tứ phía, từ góc độ phong thuỷ học tới giảng, “Ngôi nhà bình thường……sẽ không ở gần đền thờ, miếu, quan nha……không cư trú ở nơi quân doanh, chiến địa.”
Nói cách khác, quân doanh là loại địa phương âm hàn, sát khí rất nặng, đồng thời lại là nơi chí dương, nam khí thịnh, người bình thường không chịu nổi, cho nên nói như vậy, quân doanh thích hợp đóng ở địa phương có phong thuỷ không tốt lắm.
Mà nơi đây, nằm trong thung lũng sâu, tứ phía có núi vây quanh, doanh trại tựa vào núi, ngồi ở Tây Nam, mặt quay về hướng Đông Bắc, cửa mở ra phía Đông Bắc, nằm bên cạnh lòng sông, nước sông theo mùa, mùa mưa nước lớn, mùa đông nước nhỏ. Cửa chính đối diện lưng núi, hình dạng lưng núi từ xa trông như một vị Phật, cửa chính ở vị trí kéo dài của chân Phật.
Lưng núi, chân Phật, vị trí cầu nhỏ, tất cả đều không quá tốt, nói vậy, trong quá trình huấn luyện sẽ tương đối nhiều sự cố.
Xa xa có thể nhìn thấy mười mấy đài cơ giáp di động, dưới ánh mặt trời chớp ánh sáng lạnh lẽo.
Tân binh trực tiếp xử lý thủ tục ở cửa, đã xếp một đội ngũ rất dài, nhưng đều chỉ mặc một màu đen trắng, nên trông thập phần chỉnh tề.
Cửa chính rất rộng, không nhìn thấy phòng hộ gì, nhưng ánh mặt trời chiết xạ ra phản quang nhắc nhở mọi người, đừng đụng vào, rất nguy hiểm. Hẳn là có trang bị hệ thống phòng hộ tức thời, nếu mạnh mẽ xông qua, chỉ sợ xe huyền phù cũng sẽ bị cắt miếng.
Lần lượt đi qua cổng kiểm tra an ninh, đã có một cánh tay cơ khí chọn ra những người cần kiểm tra thêm.
Từ cửa kiểm tra hướng vào trong, là một hàng dài bàn dùng làm thủ tục, mỗi một chiếc bàn có một binh lính đang đứng, nhìn ra tổng cộng có hơn hai mươi người.
Bọn họ toàn bộ đều đứng khép hai chân, tay vắt chéo ở sau người, quân phục tiêu chuẩn cùng quần rằn ri, đeo quân ủng màu đen, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ lãnh ngạnh.
Tân binh lục tục di động về phía trước, thời điểm đến nơi này cũng đi theo căng chặt lên.
“Đi vào trong!”
“Nơi này là quân doanh, không phải làng du lịch.”
“Ngươi trước khi tới không có đọc qua quy định sao? Ngoại trừ vật dụng thiết yếu, còn lại đều không được phép mang vào căn cứ!”
“Nhu yếu phẩm là cái gì ngươi không biết sao? Ai cho ngươi mang đồ ăn vặt tới nơi này?”
“Ngươi cảm thấy ngươi còn có cơ hội đeo trang sức sao?”
“Không phải, ta chỉ là quên lấy ra, cái kia, đừng thu……rất đắt.”
Cánh tay máy móc theo thứ tự bày hòm giữ đồ lên trên mặt bàn, binh lính mặt vô biểu tình mở va li hành lý của tân binh ra, ném vật phẩm vi phạm lệnh cấm vào hòm giữ đồ, hoặc trực tiếp vứt bỏ.
Vòng cổ, vòng tay, nhẫn…… Tất cả đều không chuẩn mang?
Vân Mạt vén tay áo lên, nhìn vòng tay của chính mình, biểu tình có chút phức tạp.
Trí não quẹt một cái ở trên máy dò xét, lại thông qua kiểm tra đo lường DNA xác định thân phận của nàng, âm thanh máy móc vang lên bên tai.
【 Vân Mạt, nữ, 17 tuổi, người Lam Tinh, học sinh Đặc Chiêu năm 2 Rechester, kiểm tra thân phận đã thông qua. Được bổ nhiệm vào lữ đoàn 2, tiểu đoàn 1, đại đội 1 của thủy quân lục chiến. 】
Khóe miệng Vân Mạt khẽ động một chút, thủy quân lục chiến, làm pháo hôi đi?
“Tháo vòng tay xuống, đi qua đi, đừng lề mề!”, binh lính đứng sau bàn nói.
Vân Mạt có chút không nỡ, tháo vòng ngân châm để vào trong hòm giữ đồ.
Hoắc Xuyên sau khi nhìn thấy thần sắc của nàng, đôi mắt trầm một chút: “Không có việc gì, ta sẽ tìm cho ngươi một bộ khác.”
“Ngươi, mở rương hành lý ra!”
Còn không đợi Vân Mạt nói tiếp, binh lính đối diện Hoắc Xuyên đã mở miệng.
“Ngươi đây đều là thứ gì?”
“Nhu yếu phẩm!” Hoắc Xuyên nói thực bình tĩnh.
Lông mày của binh lính gần như nhăn thành một cục, trước mặt là một loạt chai, lọ, túi vải bông, hình như là quần áo, nếu muốn nói là vi phạm lệnh cấm, hắn thật sự không có, nhưng ngươi cũng mang theo quá nhiều đi.
Vân Mạt nhìn một chút, Hoắc Xuyên cố ý hạ thấp người, chặn tầm mắt của nàng, nhân tiện vuốt mũi khụ một tiếng.
Vân Mạt nhướng mày, biết hắn khả năng không nghĩ để cho chính mình nhìn thấy. Trong hai cái vali to đùng kia rốt cuộc đựng nhu yếu phẩm gì, có thể làm cho hắn có loại vẻ mặt này?
Binh lính kia duỗi tay muốn kéo túi đồ ra, Hoắc Xuyên đã ấn lên: “Thật là nhu yếu phẩm.”
“Ta muốn kiểm tra”, binh lính kia hất tay hắn ra, thập phần không khách khí.
Hoắc Xuyên thấy Vân Mạt đã đi xa, lập tức không sao cả, ngẩng đầu nhìn trời: “Vậy tùy tiện đi”
Túi mở ra, vô số tầm mắt như có như không phóng lại đây, vẻ mặt Hoắc Xuyên bình tĩnh.
Hắn không phải chỉ là mang theo nhiều quần lót thôi sao, nghe nói căn cứ 002 có tiếng khó khăn, vạn nhất không có người máy giặt đồ……
Về phần chai, lọ? Hình như là gia vị, tinh bột mà mẹ hắn chuẩn bị, cũng coi như rất có tâm.
Ném trở lại va li hành lý, binh lính kia thúc giục hắn đi nhanh lên.
Một người đàn ông trưởng thành, mang nhiều như vậy, căn cứ sẽ cho hắn nhận rõ hiện thực.