“Quan cao một bậc?” Lạc Mộ nhướng mày, cười như không cười liếc mắt nhìn Tiêu Phong một cái.
Tiêu Phong mặt ngoài trấn định, trong lòng lại sông cuộn biển gầm, nhưng vẫn chưa ngừng lại.
Lạc Mộ cũng không có truy cứu Vân Mạt dĩ hạ phạm thượng đánh huấn luyện viên, cũng không chỉ trích Tiêu Phong chèn ép tân binh.
Mặt trời chói chang trên cao, hoảng đến đôi mắt của người không thoải mái, Lạc Mộ đi tới phía dưới bóng cây, dựa nghiêng vào thân cây, còn lấy mũ xuống kẹp ở dưới nách.
Vị quan cao đi rồi, Tiêu Phong rũ đôi mắt xuống, tạm thời thu hồi tính kế của chính mình, tiếp tục huấn luyện.
“Nghỉ ngơi mười lăm phút!”
Sau mười km chạy phụ trọng gia tốc, Tiêu Phong rốt cuộc hô tạm dừng.
Bốn người Hoắc Xuyên tự động tụ tập tới bên cạnh Vân Mạt, mấy người nằm xoài trên mặt đất, một đầu ngón tay cũng không nghĩ động.
“Ta nói Vân Mạt, ngươi có chỗ dựa này sao không sớm dọn ra tới, làm ta vừa rồi ra mồ hôi đầy trán.” Lưu Dược một bên thở hổn hển, một bên xoa xoa tay trên quần áo, tức khắc một dấu tay ướt nhẹp xuất hiện.
Vân Mạt nheo mắt lại.
Kỳ thật nàng cũng chưa từng gặp qua Lạc Mộ, nhưng trước khi tới nơi này nàng đã đi gặp Randy.
Randy đứng ở dưới ánh mặt trời nói, “Ngươi đi địa phương khác ta không dám bảo đảm, nhưng nếu là Wolf, như vậy ngươi yên tâm, ngươi là người có bối cảnh.”
Vân Mạt nhướng cao lông mày: “Nga? Không biết, bối cảnh này của ta cao tới trình độ nào?”
Randy quay người lại, có thể là do thân thể tốt nên tâm tình thoải mái, khó được không có ông cụ non như vậy, mà hướng nàng nháy mắt vài cái: “Ngươi có thể thử xem.”
Hai người nhìn nhau cười, người thông minh nói chuyện, không cần rõ ràng.
Một lọ nước được đưa tới trong tay, đánh gãy suy nghĩ của Vân Mạt, đôi mắt nàng quét về phía dưới bóng cây.
Lạc Mộ đứng ở chỗ đó, khí thế kín mà không lộ. Hắn càng không nói gì, người ta càng đoán không ra, lúc này ngược lại thành uy hiếp tốt nhất.
Tin tức Lạc Mộ nhận chức đã gửi đến trí não của bọn họ, chỉ thiếu chào hỏi.
Dư An Kỳ cùng Từ Hải Địch trầm ngâm trong chớp mắt, chân trước chân sau đi đến trước mặt Lạc Mộ, ba người làm quân lễ với nhau.
“Lạc đại tá, ngươi có thể trở về thật tốt quá.” Dư An Kỳ nhiệt tình nói.
Từ Hải Địch cũng vẻ mặt mang ý cười: “Đúng vậy, sự tình ở đây đối với chúng ta tạo thành rất nhiều ảnh hưởng, hiện tại đều là mấy người chúng ta thương lượng, ngài có thể lại đây, thật tốt quá.”
“Đúng đúng”, quan quân khác cũng đi theo gật đầu.
Lạc Mộ cười tủm tỉm: “Còn phải dựa vào các vị.”
Hắn quay đầu nhìn về phía sân huấn luyện: “Ta đây tới thật khéo sao? Đuổi kịp thời điểm tân binh nhập ngũ?”
Từ Hải Địch vuốt mũi cười, gương mặt lớn tuổi kia khi cười lên như một đóa hoa cúc, da mặt đều nhíu lại.
“Ai không biết Lạc thượng tá là người của quân 27 ta, nga không, nguyên quân 27, huấn luyện viên trong huấn luyện viên, phải nói là các tân binh rất phục.”
Lạc Mộ nghe bọn họ ngươi tới ta đi thổi phồng, không nói gì.
Từ Hải Địch đưa kế hoạch huấn luyện tân binh qua.
“Lạc đại tá, chúng ta chuẩn bị từ trong đám tân binh bồi dưỡng một đội tinh nhuệ, ngài cảm thấy thế nào? Ngài đã huấn luyện các đội quân tinh nhuệ khác, trải qua quá trình huấn luyện gian khổ nhất, gánh vác trách nhiệm quan trọng nhất, trở thành lương đống tương lai của căn cứ 002 chúng ta.”
Ý tứ này, mặt ngoài là phủng hắn, trên thực tế là giải vây cho Tiêu Phong.
Rốt cuộc, chọn lựa tinh nhuệ cũng cần phải theo tuần tự, 3000 tân binh cũng không phải đều là xuất thân từ trong trường quân đội, có ít người thể lực yếu, dưới cường độ huấn luyện lớn như vậy, sẽ trực tiếp bị phế đi.
“Ân.” Lạc Mộ ném biểu kế hoạch trở về, vẫn là biểu tình cười như không cười kia.
Mười lăm phút trôi qua, tiếng còi thổi lên, tân binh tập hợp vào hàng ngũ.
Tràng huấn luyện tiếp theo là chiến đấu chịu lực, tân binh chia thành tổ đội hai-hai, ở trong phòng trọng lực gấp ba, luyện tập võ thuật một giờ.
Hoắc Xuyên và Vân Mạt một đội, nhìn thấy con số trong phòng trọng lực, liên tục lắc đầu: “Sách, mới gấp ba sao?”
Vân Mạt mặt tối sầm: “Mới?”
Hoắc Xuyên hắc hắc vui vẻ, quay đầu nhìn nàng: “Thế nào? Cần anh đây nhường không?”
Vân Mạt lườm hắn một cái: “Ta sợ mặt ngươi đau, tới!”
Bắt đầu từ nửa năm trước, Vân Mạt đã không còn là Vân Mạt thể chất B+ kia nữa.
Tuy rằng tốc độ vẫn chênh lệch rất xa so với cấp S như bọn họ, nhưng kẻ có thể cùng Trương Qua đối chiến hơn một giờ, đã sớm xưa đâu bằng nay.
Hoắc Xuyên tự nhiên cũng biết, hắn chỉ là nói giỡn.
“Phanh……”
“Phanh……”
“Phanh……”
Đối với sự tình có trợ giúp cho việc tăng thực lực lên, ai cũng không dám lơ là, loại luyện tập này đã trở nên phổ biến từ lâu.
Trong mắt Vân Mạt lộ ra thưởng thức, nàng và Hoắc Xuyên nhận thức lâu nhất, hắn thật đã thay đổi rất nhiều.
Lúc ban đầu đi trường quân đội, hắn hẳn là bị buộc, ngay cả vất vả của kỳ quân huấn cũng không muốn ăn.
Liên Bang đã hoà bình hơn trăm năm, trời yên biển lặng, sớm đã không phải niên đại dựa vào ý chí cùng tín ngưỡng.
Ở trong nhận thức trước kia của Vân Mạt, hắn chính là kẻ ăn chơi trác táng, trên tay xước chút da cũng phải gào nửa ngày.
Cái gì mà quốc gia thiên hạ? Cái gì mà trách nhiệm? Đều là rắm!
Rõ ràng có thể nằm thắng, vì sao phải đi đua mồ hôi và máu?
Mà hôm nay, hắn lại thoát thai hoán cốt tới không thể hình dung ra.
Hoắc Xuyên xoa mồ hôi, từ trong phòng trọng lực bước ra. Lục tục có những người khác cũng mềm như chân tôm bò ra.
Tốt xấu gì cũng ở trong trường quân đội một thời gian dài như vậy, đã sớm nhìn thấu bản chất của các loại huấn luyện. Đơn giản chính là biến đổi biện pháp ép khô một chút thể lực cuối cùng của bọn họ mà thôi.
Nga không, không nên nói như vậy.
Là tinh thần lực cùng thể lực thay phiên bị ép khô. Cái này không được thì đổi một cái khác, cũng giống như ngươi làm toán mệt mỏi thì vẽ một chút, cái này kêu là biến tướng nghỉ ngơi đi.
Lạc Mộ xuất hiện, đánh gãy kế hoạch của Tiêu Phong.
Lại không thể trần trụi nhằm vào, vì thế kế hoạch huấn luyện của hắn, từ đơn độc nhằm vào một người, biến thành cả đám người.
Nếu những người khác biết là bị Vân Mạt liên luỵ, phỏng chừng sẽ muốn phun chết nàng.
Sau thể năng đối kháng chính là rèn luyện tinh thần lực.
Tiêu Phong đuổi như đuổi vịt, đẩy bọn họ chạy tới khoang thực tế ảo bắt chước.
“Đây là trò chơi bắt chước xạ kích do quân bộ khai phá, các ngươi thực hạnh phúc, đuổi kịp thời điểm tốt.”
“Kỳ tân binh ngoại trừ huấn luyện thể năng chính là chơi game.”
"Hãy hưởng thụ đi, người còn lại cuối cùng buổi tối sẽ thêm luyện.”
Chơi game?
Không có người tin!
Vân Mạt đăng nhập vào tài khoản của chính mình, vừa mới đi vào, ánh sáng liền tối sầm xuống.
Đêm tối, cồn cát ngo ngoe rục rịch!
Âm thanh hạt cát cọ xát càng lúc càng lớn, có thứ gì ở phía dưới ngo ngoe rục rịch.
Thần sắc Vân Mạt ngưng trọng, cảm nhận được nguy hiểm.
“Mẹ kiếp! Súng lục?!” Tiếng rống to của Lưu Dược vang lên ở cách đó không xa.
Vân Mạt đã sớm thấy được quân bị lan, chỉ có một cây súng lục bỏ túi, vẫn là loại đường kính nhỏ nhất. Loại súng này ngay cả con thỏ hoang cũng không bắn chết được.
Không có thời gian cho bọn hắn phun tào.
Trong trời đêm một tiếng kêu gào, một bóng dáng đen sì, dài từ dưới nền đất chui lên. Có ngoại hình của người, tứ chi chấm đất, tốc độ cực nhanh.
“Phanh……” Vân Mạt vào đầu chính là một phát súng.
Thủ pháp bắn súng của nàng không tồi, phán đoán cũng không sai, đánh thẳng giữa mày, nhưng mà vô dụng.
Viên đạn theo lông tóc trên trán quái vật cắt đi ra ngoài, ngay cả chút tơ máu cũng không có lưu lại. Bóng dáng màu đen tiếp tục nhào tới bọn họ.
“Đây là thứ gì, căn bản đánh không chết!”
Phải không? Vân Mạt một tay đè lại hòn đá, xoay người tránh thoát một cái bóng dáng, trở tay lại là một phát đạn bắn ra.
Đồng dạng vị trí, cùng sinh vật, lần này thân ảnh nó rõ ràng đong đưa.
Tốc độ tay của Vân Mạt cực nhanh ấn động cò súng, “Phanh phanh phanh”, súng vang liên tục, quái vật rốt cuộc ngã xuống đất.
Đã hiểu!
Con thứ nhất, bốn phát đạn, vô luận trúng chỗ yếu hại nào, tích lũy đủ bốn viên sẽ ngã xuống đất.
Nhưng mà, ngay khi nó ngã xuống đất, đột nhiên phân hoá thành hai bóng dáng……
Con thứ hai, năm phát đạn ngã xuống đất, sau đó biến thành bốn con!
Con thứ sáu, sáu phát đạn ngã xuống đất, sau đó biến thành tám con!
Hố cha a……