Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 556 - Chương 556. Quan Đại Một Bậc

Chương 556. Quan đại một bậc Chương 556. Quan đại một bậc

“Ta biết bên trong các ngươi, có rất nhiều học sinh quân giáo, thậm chí có vài người đã có quân hàm, nhưng ta muốn nói cho các ngươi là, trước khi vượt qua kỳ tân binh, trước khi trao quân hàm, các ngươi ở trong mắt ta, đều chỉ là binh lính bình thường.”

“Ta sẽ không bởi vì bất luận nguyên nhân gì, đối với bất luận kẻ nào, có bất luận chiếu cố đặc thù gì!”

Hắn nói đến đây, còn cố ý nhìn thoáng qua Vân Mạt, Vân Mạt nhìn thẳng hắn, trong mắt gợn sóng bất kinh.

Tiêu Phong nói tiếp: “Kỳ ngộ của các ngươi vô cùng tốt, quân 27 sẽ khuynh toàn lực bồi dưỡng các ngươi, ở trong ba tháng kỳ tân binh, sẽ ấn thực lực cá nhân chọn lựa ra 300 người thuộc đội ngũ tinh anh, nói cách khác, bên trong mười người chọn một người.”

“Mà những người này, sẽ nhận được tài nguyên tốt nhất, tấn chức nhanh nhất, nhiều cơ hội nhất, đồng dạng, cũng phải gánh vác sứ mệnh nặng nhất.”

Thốt ra lời này xong, ánh mắt không ít người liền bắt đầu cuồng nhiệt lên.

Cơ giáp, bọn họ tới nơi này, rất nhiều đều là hướng về phía cơ giáp.

Cơ giáp bộ binh hạng nhẹ ai cũng có thể có, thứ bọn họ muốn chính là cơ giáp cấp cao, thậm chí là cơ giáp định chế!

300 người phải không? Bọn họ nhất định có thể trở thành tinh anh trong tinh anh.

“Các ngươi, có nguyện ý hay không?” Tiêu Phong tăng âm lượng hỏi.

“Nguyện ý!” Không ít lời đáp lại đầy huyết khí phương cương.

“Không ăn cơm sao?” Tiêu Phong hỏi lại.

“Nguyện ý!” Thanh âm rõ ràng lớn hơn rất nhiều.

Đôi mắt Tiêu Phong quét về phía Vân Mạt.

Đứng không thành vấn đề, kêu cũng không thành vấn đề, chính là nhìn thế nào cũng cứ cảm thấy đang có lệ.

“Ngươi, bước ra khỏi hàng.”

Hắn chỉ vào Vân Mạt. Kẻ cứng đầu năm nào cũng có, nhưng đây là năm hắn muốn nhổ nhất.

Vân Mạt tiến lên một bước, đứng yên.

Tiêu Phong xoay hai bước quanh nàng: “Chưa ăn cơm sao?”

“Báo cáo huấn luyện viên, đã ăn”, Vân Mạt nhíu mày, đối phương rõ ràng là cố tình khiêu khích.

“Đã ăn?” Tiêu Phong cười lạnh, “Nếu đã ăn, âm thanh vì sao lại nhỏ như vậy? Ngươi là đứng như thế nào? Quân dung quân kỷ đâu?”

“Hiện tại trả lời ta, có nguyện ý hay không?” Tiêu Phong tiếp tục hỏi.

Vân Mạt ngẩng đầu ưỡn ngực: “Báo cáo huấn luyện viên, nguyện ý!”

Tiêu Phong đào đào lỗ tai: “Không nghe rõ?”

Vân Mạt mị đôi mắt, khóe mắt dư quang nhìn thấy có máy bay đang hạ xuống, âm thầm véo động ngón tay, ý cười bất động thanh sắc xuất hiện ở trên mặt.

“Không phục?” Tiêu Phong nhìn chằm chằm nàng.

“Báo cáo huấn luyện viên, cũng không có”, Vân Mạt không nhanh không chậm trả lời.

Ánh mắt Lưu Dược lộ ra lo lắng, người này rõ ràng là cố tình gây sự.

“Thực hiện một trăm lần động tác quỳ sát đất đứng dậy, sau đó tăng cường độ huấn luyện lên bốn lần”, Tiêu Phong chỉ vào Vân Mạt nói.

Huyệt thái dương của Vân Mạt nhảy nhảy, hắn thật đúng là dám lộ liễu nhằm vào nàng, ngay cả che giấu cũng không làm. Nếu không phải hiện tại đám đông đang nhìn chăm chú, nàng nhất định sẽ cho hắn một cái vận đen phù.

“Bắt đầu!” Tiêu Phong hướng về phía mặt Vân Mạt rống lên, “Hoặc là ngươi có nghi vấn gì?”

Vân Mạt đứng tại chỗ không nhúc nhích: “Báo cáo huấn luyện viên, đích xác có nghi vấn.”

Ánh mắt Tiêu Phong lóe lóe: “Có nghi vấn hãy nghẹn trở về! Tới nơi này, ngươi chỉ có một việc, chính là phục tùng! Ta là huấn luyện viên của ngươi, lời ta nói chính là mệnh lệnh, ngươi phải phục tùng! Hiện tại, lập tức, quỳ sát đất đứng lên!”

“Các ngươi, dựa theo thí nghiệm thể chất, đi nhận khối lượng huấn luyện của chính mình, hiện tại, đều chạy nhanh lên cho ta!” Tiêu Phong lại chỉ vào những người khác.

“Hiện tại, bắt đầu làm!”

Vân Mạt nhìn những người khác đi lĩnh nhiệm vụ huấn luyện, không ngoài sở liệu, năm người bọn họ đều là bị nhằm vào. Vị Tiêu Phong này, thưởng cho từng người bọn họ bốn lần lượng huấn luyện, dùng mỹ kỳ danh là huấn luyện tinh anh trong tinh anh.

Châm chước tình thế một chút, Vân Mạt quyết định trước nhịn xuống cục tức này.

Thong thả ung dung bò đến trên mặt đất, nàng bắt đầu làm động tác quỳ sát đất đứng dậy.

“Một, hai, ba……”

Đến cái thứ 50, Vân Mạt cảm thấy trên lưng nhiều thêm một chân, lực đạo còn rất lớn.

Từ trên mặt đất ngẩng đầu lên nhìn, trong khóe mắt Tiêu Phong hiện rõ sự căm ghét cùng khinh thường.

Thế này thì không thể nhịn được nữa.

Đôi mắt Vân Mạt mị lại mị, chân Tiêu Phong vẫn còn dẫm trên lưng nàng: “Biết quy tắc của nơi này không? Nơi này là địa phương không cần ngạo khí nhất, có cái gì không hài lòng, ngươi đều nghẹn trở về cho ta. Quan cao hơn một bậc áp chết người, hiểu không?!”

Nói xong lời này, chân hắn dời khỏi lưng Vân Mạt, dẫm lên đỉnh đầu nàng.

“Phải không?”

Tay trái Vân Mạt bỗng nhiên chống đất, tay phải hướng sau lưng bắt lấy, thân thể quay cuồng một cái.

Tiêu Phong không đề phòng, bị nàng bắt cho lảo đảo, chỉ cảm thấy cổ chân truyền đến hàn ý âm lãnh đến tận xương, hắn nháy mắt liền đánh chiếc roi trong tay đi ra ngoài.

Huấn luyện viên ẩu đả tân binh?!

Mà tân binh này, lại không có nén giận giống như bọn họ đoán trước, còn dám phản kích!

Binh lính đang huấn luyện á khẩu không nói được gì, tất cả đều nhìn về bên này.

Vân Mạt quay người một chân đá lệch cổ tay của hắn, khi rơi xuống đất đồng thời lại nhảy dựng lên cho hắn một cú đá xoay.

Tiêu Phong nâng khuỷu tay lên, ý đồ ngăn cản chân Vân Mạt.

Công kích của loại thể chất cấp A này, tốc độ vẫn chậm như vậy, theo lý mà nói, hắn tuyệt đối không có đạo lý bị đá trúng.

Nhưng mà cũng không phải, cái chân kia giống như nặng ngàn cân, cánh tay hắn bị một trận mạnh mẽ đá trúng, thẳng tắp đập về phía mũi của chính mình.

Nữ sinh cao 1m7, cử cao đùi phải, đá trúng mặt huấn luyện viên cao 1m9!

Vân Mạt thu hồi chân, lạnh lùng nói: “Ngươi có thể động thủ, cũng có thể động cước, nhưng tuyệt không được động vào đầu của ta!” Nhiếp Câu Sanh xoa tóc nàng, nàng đánh không lại, người khác dám động đầu nàng, đều đã sớm bị nàng đánh cho không thấy trời đất trăng sao gì.

Trên sân huấn luyện một trận ồn ào.

Vô cùng nhục nhã, quả thực là vô cùng nhục nhã.

Có huấn luyện viên khác vọt lại đây, “Làm gì? Dám đánh huấn luyện viên sao!”

Cái mũ chụp lên đỉnh đầu không dung cãi lại, “Mang đi, nhốt lại, ghi lỗi vi phạm nặng!”

“A, đã lâu không có tới, có tiền đồ nha.”

Một nam nhân từ phía máy bay bên kia đi tới, là một đại tá, mặc chế phục thập phần chú ý, chế phục kia, ở trong doanh địa lấsy màu rằn ri là chủ này, có vẻ phá lệ thẳng thắn cùng tiêu sái.

Tiêu Phong gần như theo bản năng nhìn về phía Từ Hải Địch, thấy được ngưng trọng trong mắt hắn.

Lạc Mộ!

Phó chỉ huy khi xưa của Randy!

Hắn đã trở lại? Ý nghĩa là gì? Có phải Randy cũng muốn trở lại hay không?

Nếu Randy trở lại? Thời tiết ở nơi này có thể sẽ thay đổi.

Vân Mạt giương mắt nhìn lại, trên khuôn mặt người này bao phủ tầng tầng sương mù, lại là một tuyển thủ tinh thần lực 3S trở lên.

Không phải nói người vượt qua tinh thần lực cấp S cực kỳ hiếm thấy sao? Vì sao nàng gặp được vô số vậy?

Ngũ quan của Lạc Mộ cực kỳ tinh xảo, đôi mắt đào hoa đa tình hơi hơi nhướng lên, khi nói chuyện ngậm một tia ý cười, khí tràng quanh thân nhìn qua giống gió xuân dịu dàng, làm người không tự giác liền muốn đến gần.

Nhưng, xem từ phản ứng như lâm đại địch của những người chung quanh, xem từ một người tuổi còn trẻ đã có thể ngồi lên vị trí đại tá, ở trong quân 27 loại đầm rồng hang hổ này có lực ảnh hưởng lớn như vậy, người này, tuyệt không phải nhu hoà như mặt ngoài của hắn vậy.

Lạc Mộ thật không dễ chọc, Vân Mạt thầm nhủ ở trong lòng.

Mà cái người thật không dễ chọc này, lúc này đã đi đến trước mặt Tiêu Phong, chỉ nói một câu: “Quan cao một bậc là có ý gì?”

Tiêu Phong tức khắc ra mồ hôi lạnh đầy lưng.

Vân Mạt ngước mắt, đối diện với đám người Hoắc Xuyên mặt mang lo lắng cách đó không xa.

Nàng chậm rãi lộ ra một tia cười.

Lưu Dược nhìn khẩu hình trên miệng nàng, nháy mắt cười ra tiếng.

Khẩu hình miệng Vân Mạt khẽ nhúc nhích, bốn chữ: “Núi!! Dựa! Của! Ta!”

Nàng đúng là không gạt người.

Nàng thực sự có bối cảnh.

Bình Luận (0)
Comment