Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 563 - Chương 563. Đánh Người Vả Mặt

Chương 563. Đánh người vả mặt Chương 563. Đánh người vả mặt

Sở Tử Mạc thật hối hận.

Viên đạn giống như dòi trong xương, nhắm ngay mặt hắn một phát, lại một phát, gần như không có tạm dừng đánh lại đây.

Nếu hắn cúi đầu, liền sẽ đánh tới đỉnh đầu, phần cổ, mu bàn tay…… Dù sao chính là khu vực không có quần áo che đậy, đau nhất.

Mà hắn không có khả năng vẫn luôn chôn mặt ở trong nước bùn, ai biết bọn họ lấy bùn từ chỗ nào, quả thực tanh hôi vô cùng.

Sở Tử Mạc rốt cuộc không nhịn được ngẩng đầu.

“Hưu…… Hưu…… Hưu……” Liên tục ba phát đạn cao su, tránh đi đôi mắt, đánh vào trên quai hàm, còn có một phát ở giữa mũi, làm mũi hắn nháy mắt xót lên, nước mắt cũng theo ra tới.

“Mẹ nó!” Sở Tử Mạc hận không thể lập tức nhảy dựng lên.

Mẹ kiếp, ai mẹ nó nói đánh người không vả mặt, chỉ mới một lúc mặt của hắn đều sắp bị đập nát!

Loại tư thế này là lại muốn lên đạn!

Dưới đèn, chỉ thấy người nọ đứng tại chỗ, đôi tay cầm súng, tay trái vung xuống phía dưới, tay phải bóp cò súng, tiếng lên đạn “Cùm cụp” thanh thuý. Theo sát, tay phải vung lên, chân giơ lên trên đỉnh đầu, không đợi nhắm chuẩn, hai viên đạn đã trước sau bắn ra, ở giữa mặt hắn!

Tay trái tay phải cùng bắn không phải tuyệt kỹ gì, trong quân không ít người đều sẽ làm được.

Nhưng tốc độ lên đạn nhanh như vậy, liền không phải người bình thường có thể làm được, ít nhất Sở Tử Mạc chính mình không làm được.

Mà theo hắn biết, dù là thuộc hạ của ba hắn, có thể làm được đến tiêu chuẩn này, cũng là người xuất sắc trong người xuất sắc.

Ánh mắt Sở Tử Mạc thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm bóng người nơi xa, nghiến răng nghiến lợi. Cái mũi chua xót, đồng thời nước mắt, nước mũi giàn giụa.

Nha? Đánh khóc?!

Vị trí trúng đạn này không tồi, âm thanh thanh thúy, phản ứng của người bị đánh giống như cũng thực thú vị.

Vân Mạt giống như mở ra một chiều hướng mới, một chút tâm đồng tình cũng không có, tiếp tục chiếu mũi hắn phát lực.

“Phanh phanh phanh”.

Trong đau đớn hỗn loạn chua xót, lại như thế nào cũng không vùng thoát được.

Nàng giống như có thể dự đoán trước, nghiêng về bên kia tránh né cũng không tác dụng.

Cho dù vi phạm yêu cầu bò về phía trước, lựa chọn nhào lộn, chỉ cần hắn lộ mặt ra tới, trong nháy mắt, mũi tất nhiên sẽ đau.

Sở Tử Mạc tức giận nghiến răng, cơ trên mặt đều đong đưa, dứt khoát không quan tâm, cúi đầu bế khí điên cuồng bò về phía trước!

Vân Mạt bắn hai tay, tiếp tục truy kích, Sở Tử Mạc rốt cuộc bò khỏi phạm vi tầm bắn của nàng.

Vân Mạt bĩu môi, thời gian quá ngắn, không đánh đã ghiền, có hơi chút tiếc nuối.

Híp mắt nhìn các thành viên trong tổ B đang di động trong hố.

Cái này kêu là bia di động?!

Sách! “Di động”! Mau đừng châm chọc người ta!

Tốc độ chậm như vậy chỉ có thể xứng gọi là “bia sống” mà thôi!

Lúc này, nàng không chủ động mời chào thù hận, bắn một cách trung quy trung củ.

Theo sau, lại có bao nhiêu mục tiêu xuất hiện ở trong tầm nhìn của nàng. Đa số người chỉ lo bò về phía trước, thường thường bỏ qua che đậy đối với chính mình, đương nhiên nơi này xác thật cũng không có địa phương gì tốt để che đậy.

Vân Mạt quyết đoán bóp cò súng, thái độ thong dong ổn định, nhìn như tản bộ trong sân vắng lại bắn đạn ra không ngừng.

Một người đi qua lại đến người thứ hai, có đôi khi sẽ có hai, ba người đồng thời xuất hiện ở trong tầm nhìn. Thông minh một chút, sẽ xảo diệu lợi dụng thân hình của đồng đội tới ngăn cản uy hiếp.

Vân Mạt càng bắn càng cảm thấy không khoẻ, người thông minh luôn có rất nhiều, bắn tới mặt sau phát hiện, lợi dụng đồng đội bảo tồn chính mình, trở thành lựa chọn của đa số mọi người.

Việc này không đúng, tuyệt đối không đúng.

Bọn họ không phải địch nhân, bọn họ là đồng đội. Bọn họ muốn ăn ý cùng tín nhiệm, mà không phải hại cùng phòng bị lẫn nhau.

Ánh mắt Vân Mạt thâm xuống, nàng đã bắt giữ được dụng ý của Tiêu Phong, quả nhiên là âm hiểm.

Không thể làm hắn tiếp tục như vậy, nếu không, tín niệm của nhóm người này, nhất định sẽ lạc lối.

Không chấp nhận được nàng nghĩ nhiều, hai bên lại đổi vị trí…

Tổ A nước bùn kín người, thở hổn hển, Sở Tử Mạc trước sờ mặt một phen, “Tê……” Mẹ kiếp, khẳng định trầy da, đau quá!

Hắn dùng sức nắm chặt ngón tay, điều chỉnh hô hấp một chút, bắt đầu xạ kích.

Gậy ông đập lưng ông!

Nhưng Vân Mạt không có cho hắn cơ hội, tốc độ của nàng có chút chậm, bên người thường thường sẽ bị đồng học khác lướt qua, đúng lúc chặn tầm mắt của Sở Tử Mạc.

Dù không có những người khác, nàng cũng sẽ thường xuyên xê dịch trốn tránh, chỉ ở khoảng thời gian không đến mười giây khi hắn đổi đạn dược, mới lộ mặt ra nhanh chóng lao về phía trước, không trong chốc lát đã không thấy tăm hơi.

Sở Tử Mạc tức đến ngứa răng, rốt cuộc đem hỏa khí rơi ở trên người những người khác, có ba phần tư người, đều bị hắn đánh trúng mũi.

Vả mặt? Ba là chuyên nghiệp!

Khi thành tích của mọi người bị thả xuống trên màn hình lớn, số liệu ra tới, mọi người tựa hồ đã tìm được căn nguyên của đau đớn.

“Mẹ kiếp! Ai là Sở Tử Mạc! Mười phút bắn trúng 650 phát, ngươi mẹ nó lương tâm không đau sao?”

“Cái mũi của ta có phải do hắn bắn hay không?” Có tân binh tổ A kêu to lên.

“Mau đừng kêu nữa”, binh lính tổ B quay mặt nhìn màn hình, ở vị trí trung ương có một cái tên cũng thập phần bắt mắt, “Vân Mạt cũng bắn hơn 300 phát?”

“Nàng không phải tổ A sao? Đây không phải một vòng sao? Hơn 300 phát không phải nói, chúng ta đều bị nàng bắn một lần?”

“Mặt đâu? Mẹ kiếp, bị một nữ nhân nghiền áp, mặt của các anh em đâu?”

“Nói lung tung cái gì đấy? Lên!” Một huấn luyện viên đứng ở khởi điểm, giơ chân đá một tân binh xuống vũng bùn.

Đây là một hồi đồng thời khảo nghiệm sức chịu đựng, huấn luyện nhãn lực và sức bật. Đừng nhìn theo trình tự không nhiều lắm, nhưng thể năng rất nhanh đã khô kiệt, kết thúc, cơ bắp của tất cả mọi người đều nhũn ra.

Vân Mạt bị trừ rất nhiều điểm, nhưng điểm đạt được càng nhiều hơn, cho nên không cần luyện thêm.

Sở Tử Mạc tối tăm ngồi ở trong một góc, chung quanh không một ai, tới đã mấy ngày, mọi người cũng có chút quen biết nhau, đa số đối với hắn đều cảm thấy ngại, tối tăm, tự đại, nói chuyện âm dương quái khí……

Hồng Ninh chậm rì rì dịch qua, đưa khăn lông cho hắn: “Sở ca, lau đi”

Hồng Ninh vốn là kỹ sư duy tu cơ giáp, đến từ hành tinh Hạt Ải, thể chất chỉ có B+, làn da trắng nõn, cao tầm 1m76, ở bên trong các nam nhân động một chút là 1m9, có vẻ thập phần nhỏ gầy.

Hắn coi như là binh chủng kỹ thuật khan hiếm trong đội ngũ, vốn không cần tham gia huấn luyện khắc nghiệt như vậy. Nhưng Hồng Ninh muốn được vào danh ngạch 30 tinh anh, để bắt được nhiều quyền hạn sử dụng cơ giáp nhất.

Lần này, điểm số của hắn bị trừ đi số lượng đạn bị bắn trúng, hơn 300 viên, sợ là sẽ phải chạy muốn chết ở trên sân huấn luyện này.

Nhưng hắn rất lạc quan. Như tên của hắn, Hồng Ninh cả người vẫn bình thản, an yên, tính tình đặc biệt tốt, trong đội không ai không thích hắn.

Sở Tử Mạc mặt vô biểu tình tiếp nhận khăn lông, đôi mắt trước sau truy đuổi Vân Mạt, thấy năm người bọn họ đàm tiếu, có loại khó chịu nói không rõ.

Hồng Ninh cười tủm tỉm nói: “Tình cảm của bọn họ thật tốt.”

Sở Tử Mạc càng không cao hứng, lạnh giọng xuy nói: “Cảm thấy tốt, sao ngươi không đi theo bọn họ, chạy tới chỗ ta làm gì?”

Hồng Ninh là người dễ tính, hai ngày nay vẫn luôn đi theo hắn, rất nhiều người đều khuyên hắn làm gì mà phải mặt nóng dán mông lạnh, Sở Tử Mạc cũng muốn biết, và hôm nay, hắn đã được biết như ý nguyện.

Đôi mắt hắc bạch phân minh của Hồng Ninh trừng đến đặc biệt lớn, thập phần nghiêm túc nói: “Sở ca, thật sự, tính cách này của ngươi quá đáng ghét, ngươi xem nếu ta cũng không để ý tới ngươi, vậy sẽ không còn ai để ý đến ngươi nữa, cho nên ta đành phải cố mà làm……”

Sở Tử Mạc:…… Ngươi mẹ nó mới đáng ghét, cả nhà các ngươi đều đáng ghét.

Bình Luận (0)
Comment