Ban đêm, khu mỏ cũng không an tĩnh, nhưng quá mệt mỏi.
Dù cách đó không xa có tiếng máy móc nổ vang, thậm chí mặt đất cũng hơi hơi chấn động, cũng không ngăn được Vân Mạt ngủ.
Ngày hôm sau, bọn họ bị âm thanh núi đá rơi xuống đánh thức.
Năm người uống dịch dinh dưỡng xong liền hội hợp, ai cũng đều là vẻ mặt uể oải.
Lâm Phàm Thành nhìn cánh tay cơ giáp đã được đổi một trang bị mới, sâu kín nói: “Ngày hôm qua là dọn sạch, hôm nay sẽ không phải là đi đào quặng chứ?”
Lưu Dược vẻ mặt phức tạp nhìn hắn: “Ngươi có phải đối với năng lực của chính mình quá tự tin hay không?”
Mắt một mí của Lâm Phàm Thành run lên một chút: “Có ý gì?”
Hoắc Xuyên dựa ở trên cơ giáp, thần thái uể oải giải thích cho hắn: “Để đào được quặng cần phải thực hiện rất nhiều bước, đánh dấu, khoan, bạo phá, loại trừ đá…… Ngươi cảm thấy ngươi có khả năng làm loại việc nào?”
Lâm Phàm Thành:……
Lão binh quần đùi hoa đúng lúc đi tới, không nhịn được hỏi một câu: “Ngươi có vẻ hiểu rất nhiều nhỉ, đã từng học qua sao?”
Hoắc Xuyên: “Có lẽ là do trong nhà có quặng đi?”
Lão binh quần đùi hoa:……hỏi không bằng không hỏi.
“Hôm nay chúng ta sẽ làm gì?” Vân Mạt hỏi.
Lão binh cúi đầu quét nhiệm vụ, không chút để ý nói: “Tiếp tục.”
Vân Mạt mở lớn miệng: “Ý là…… Tiếp tục việc ngày hôm qua?”
“Bằng không thì sao?” Lão binh mí mắt cũng chưa nâng lên nói.
Năm người:…… Ngươi tốt xấu gì cũng nên đổi việc khác chứ.
Nhưng mà, đa dạng là không có, bọn họ chỉ có thể tự mình đi tìm lạc thú.
Công tác khai thác mỏ như vậy kỳ thật cũng có chỗ lợi, ít nhất sẽ mạnh mẽ sửa đúng rất nhiều thao tác không quy phạm của bọn họ.
Ngày hôm sau, ngày thứ ba…… hành trình mỗi ngày đều đơn giản đến thô bạo.
Năm người tự mua vui trong đau khổ, sau khi nhẫn qua được mấy ngày không khoẻ ban đầu, lúc sau liền phát hiện so với huấn luyện còn nhẹ nhàng hơn. Sau khi thích ứng còn có thể khai phá phương pháp chơi cơ giáp mới.
“Oa, béo, ngươi khoan lỗ rất chỉnh tề nha, không hổ là đã nhận được chân truyền của ta.”
“Nha, nhìn cái hố do Mạc Mặc đào này, một xẻng đi xuống liền được một cái, ta thấy cải tạo một chút là có thể dùng như bẫy rập.”
“Xem cái này của ta đi, súng bắn nước tần suất cao, cường độ có thể so được với súng ống đi……”
Năm đài cơ giáp xếp hàng, súng bắn nước cao áp phun về phía vách tường trước mặt, có một loại cảm giác đáng khinh.
Mỗi ngày đều đào quặng, năm người cảm giác chính mình đã quen thuộc với khoản cơ giáp này, đã có thể đủ tiêu chuẩn chuyên nghiệp, có thể đi thi lấy chứng nhận đào quặng.
Hoắc Xuyên cảm thán, nói không chừng hắn có thể giúp cho nhà hắn tiết kiệm được phí tổn của một người.
Lưu Dược cười nhạo hắn: Ba ba không cần ngươi lo lắng sinh kế.
Hoắc Xuyên: Cút.
Lão binh mỗi ngày đều tới, lúc đầu còn có thể bình tĩnh nhìn bọn họ chơi.
Sau mấy ngày đã mở ra hình thức rít gào.
“Khốn kiếp! Cái này mẹ nó là do ai làm?! Xẻng đâu?”
“Sao ngươi dám tháo bộ chia ra? Ai cho ngươi một cánh tay lắp hai máy? Cân bằng! Cân bằng!”
“Hệ thống động lực của cơ giáp 01 vì sao lại bị hỏng rồi!”
“Vân Mạt, có phải do ngươi hay không! Có phải ngươi lại tháo ra hay không?!”
“Ngươi mẹ nó tháo ra có thể lắp lại được không hả?! Không lắp lại được ngươi liền khiêng trở về cho ta, bằng không chính ngươi cũng ở lại đây đợi đi……”
Nguyên nhân bắt đầu từ mấy ngày trước.
Kỳ tân binh đang trong giai đoạn huấn luyện, tuyển chọn cũng sẽ tiến hành ở ba tháng sau, một ngày không luyện liền có khả năng bị lạc hậu ngàn dặm so với người khác, ở trên vấn đề thực lực này, không có người sẽ chờ bọn họ.
Mà được vào trong danh ngạch 300 tinh binh, là mục tiêu bọn họ đã định ngay từ đầu.
Năm người trở nên thập phần tự giác, dù sao cũng không có hoạt động giải trí gì, dứt khoát dựa theo nội dung huấn luyện lúc trước, lợi dụng phiến vùng núi gập ghềnh này tiến hành huấn luyện cơ sở.
Chạng vạng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy thân ảnh bốn nam sinh chạy vội.
Vân Mạt không đi cùng bọn họ, nàng không biết từ xó xỉnh nào tìm được một quyển thuyết minh, hai mắt tỏa sáng nhìn thẳng dây cơ giáp kia.
Nàng đã nghiên cứu rất lâu, dây kia được bố cục như thế nào, hướng đi gì cũng đã nhớ vào trong đầu.
Sở dĩ nàng thành thật nhiều ngày như thế, cũng là muốn thông qua thao tác, thâm nhập hiểu biết công năng cùng kết cấu của các bộ kiện cơ giáp.
Hiện tại, vẻ ngoài cùng biểu tượng đã nghiên cứu không sai biệt lắm, cơ giáp tựa hồ không có đơn giản như mặt ngoài, ít nhất, rất nhiều công năng đã vượt qua kiến thức mà nàng được tiếp xúc ở trong thư viện trường học, tuyệt đối là sản vật của cơ giáp chế tạo sư có trình độ.
Vân Mạt muốn thâm nhập tìm hiểu, nhưng nơi này không có ai sẽ dạy nàng.
Người nguyện ý dạy lại không có năng lực, có năng lực cũng sẽ không tới nơi này.
Con đường hữu hiệu nhất, có lẽ là…… tháo một đài ra nhìn xem?
Vân Mạt bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy đã tìm được lối tắt.
Lão binh sẽ không cho phép bọn họ phá hư cơ giáp, hắn cũng không có quyền hạn, cho nên năn nỉ ỉ ôi cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể làm trộm.
Vân Mạt nhìn đôi tay trống rỗng của chính mình, quyết định đi tìm một bộ công cụ trước.
Công cụ ở chân núi bên kia, nơi này ban đêm không có tuần tra, nàng muốn đi qua thực dễ dàng.
Kỹ sư sửa chữa mỗi ngày 6 giờ tan tầm. Để an toàn, nàng sẽ lựa chọn lúc sắc trời hơi đen, ánh đèn còn chưa có sáng lên để gây án.
8 giờ, nàng dán ẩn thân phù cho chính mình, đi vào sân.
Tay chân nhẹ nhàng tìm kiếm nửa ngày, dựa theo nhu cầu trong ấn tượng, tìm được mấy khoản công cụ, lại lặng yên không một tiếng động trèo tường rời đi.
Số lượng công cụ hữu hạn, thời gian mỗi ngày nàng có thể lợi dụng chỉ có từ 8 giờ tối đến 6 giờ sáng hôm sau.
Trong tình huống bình thường, nàng sẽ khống chế thời gian ở giữa khoảng từ 8 giờ đến 12 giờ đêm, sau đó nghỉ ngơi, 6 giờ rời giường đi trả lại công cụ.
Có đôi khi thật sự nghiên cứu quá mê mẩn, ngày hôm sau liền sẽ đỉnh hai quầng thâm mắt thật lớn, tiếp tục khuân vác.
Hoắc Xuyên nhìn thấy.
Một ngày, sau khi đã được nghỉ, hắn cau mày cọ đến bên cạnh nàng: “Về sau công cụ để ta, ta đi trả lại cho.”
Vân Mạt không hề hình tượng ngáp một cái, nước mắt treo ở trên lông mi: “Tiểu Xuyên Tử, con đã trưởng thành, đã hiểu chuyện!” ba ba thực sự vui mừng.
Hoắc Xuyên:……
Ngày kế tiếp, liền nhìn thấy, mỗi khi đến chạng vạng, bốn nam sinh mồ hôi chảy như mưa chạy vội.
Vân Mạt cũng mồ hôi như mưa, chẳng qua là hóa giải cơ giáp.
12 giờ đêm, Hoắc Xuyên đúng giờ lại đây lấy công cụ, sau đó lại thừa dịp sắc trời chưa sáng trả trở về.
Chỉ là, đi ở bờ sông, sao có thể không bị ướt giày.
Nơi xa, trên lầu, một cái đèn lùn không sáng, bức màn xoát cái kéo ra, âm thanh đối thoại truyền đến.
“Từ khi nào quân doanh cũng có thể để người đi lại tự nhiên như vậy?”