Vân Mạt hô ‘ngừng’, Lưu Dược dừng một chút, trái tim Phạm Kiện cũng đi theo co rút lại, hóa ra bọn họ còn biết sợ, vậy còn có hy vọng.
Nhưng một câu kế tiếp của Vân Mạt, hoàn toàn nghiền nát hy vọng của hắn: “Ngươi đợi một chút, sát nghiệt dễ dàng trêu chọc nhân quả, để ta làm pháp sự trước.”
Lưu Dược:……Thiếu chút nữa không nín được.
Vân Mạt lẩm nhẩm lầm nhầm đọc vài câu, cuối cùng nói: “Động thủ đi.”
“Không, từ từ!”
Ures đã từ trong năm lần bảy lượt này, cảm nhận được bọn họ thật sự dám giết người, rốt cuộc chịu đựng không nổi nữa.
“Ngươi biết ta là ai không?” Ures hung hăng trừng Vân Mạt, gào rống.
Vân Mạt “Hừ” một tiếng, “Ngươi có là ông trời thì cũng không can hệ gì đến ta.”
“Động thủ đi!” Nàng nói với Lưu Dược.
“Thả ta ra, ta nói cho ngươi một bí mật”, Ures hoảng loạn kêu to, tròng mắt vẫn còn ục ục loạn chuyển.
Làm một lão binh ở căn cứ nhiều năm như vậy, cũng đã trải qua không ít chiến sự lớn nhỏ, hắn tuy rằng hoảng loạn, nhưng vẫn nắm chặt hết thảy cơ hội lật bàn.
Vân Mạt đưa mắt ra hiệu cho Lưu Dược.
“Phác”, “Phác” âm thanh hai phát súng nhập vào da thịt.
“Ô!” “Mẹ nó”, hai tiếng kêu đau truyền đến, trong không khí nổi lên một cỗ mùi máu tươi nồng đậm.
Đùi hai người nháy mắt xuất hiện vết máu.
“Nói đi, đừng ra vẻ”, Vân Mạt nâng tay Phạm Kiện lên, ở trên họng súng thổi một hơi.
“Ngươi dám động ta”, Ures vừa đau lại vừa giận.
Vân Mạt từ trên cao nhìn xuống hắn: “Cái từ “dám” này, hẳn là ta tặng cho ngươi mới phải. Một đứa con tư sinh mà thôi, ta có cái gì không dám?”
Đồng tử Ures đột nhiên co rút lại, hắn dùng sức quay đầu muốn nhìn mặt Vân Mạt, cổ lại phát ra âm thanh “anh” quỷ dị.
Vân Mạt chậm rãi điều chỉnh, lại giơ súng lên: “Ba ngươi quyền cao chức trọng, thực đáng tiếc, quá đa tình, dù cho hắn rốt cuộc không sinh thêm được nữa, ngươi cảm thấy bằng vào mẹ của ngươi, là có thể kết hôn cùng hắn?”
“Ngươi!” Hơi thở của Ures phun ra khí thô, lời Vân Mạt nói như là chặt đứt cọng rơm cuối cùng của hắn.
Hắn vốn nên mang họ Mã Khắc, Mark —— tứ đại thượng tướng của đế quốc hiện tại, là ba của hắn. Nhưng mà, thân phận của hắn lại không thể lộ ra ánh sáng.
“Không bằng chúng ta nói cho ngươi biết một bí mật, như thế nào?”
“Ngươi thả chúng ta đi”, Ures nói.
Mí mắt Vân Mạt hơi hơi gục xuống: “Ngươi cảm thấy chính mình có lợi thế để nói điều kiện sao?”
“Đề cập đến nửa viên tinh cầu, ngươi cảm thấy có đủ hay không?”
“Nga? Ngươi nói trước đi.”
“Ta sao biết ngươi có thể nói chuyện giữ lời hay không?”
Vân Mạt nói: “Ta khác ngươi, ta là người giữ chữ tín.”
Ures bất cứ giá nào: “Được, dù sao ta mà xảy ra chuyện, sớm muộn gì cũng có người tìm tới ngươi, khiến ngươi ăn không hết gói đem đi.”
Lưu Dược che ngực lại: “A, ta sợ quá, hay là cứ giết đi, bằng không ngươi đi ra ngoài nói lung tung, chúng ta sẽ không có trái cây tốt mà ăn.”
“Đừng, đừng động thủ”, Phạm Kiện đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí đã nghĩ kỹ kế sách thoát thân toàn vẹn cho bọn hắn.
Vân Mạt ra hiệu cho Lưu Dược thu chứng cứ, tin tưởng Ures ném chuột sợ vỡ đồ, cũng không dám lộ ra việc hắn tiết lộ sự tình cơ mật, nếu không, hắn chết so với người khác còn nhanh hơn.
“Wolf sắp xảy ra chuyện”, Ures chỉ nói một câu này.
Vân Mạt nhíu mày, “Chỉ có như vậy?”
Ures nói: “Ta chỉ biết một chút, có quan hệ cùng người Trung Ương tinh, cụ thể khi nào thao tác, thao tác như thế nào, ta không biết……”
“Ngươi thì sao? Còn có cái gì định nói không?”
Vân Mạt lại đá đá Phạm Kiện, cuối cùng buộc hai người đem toàn bộ chuyện dơ bẩn, bí mật đã từng trải qua từ nhỏ đến lớn, phun ra toàn bộ.
Lưu Dược huýt sáo: “Không sai biệt lắm, đã đến lúc đội trưởng đi kiểm tra trạm gác, đi thôi Vân Mạt.”
Vân Mạt và Lưu Dược ném súng xuống, Ures cùng Phạm Kiện lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng.
Trước khi đi, mũi chân của Vân Mạt di động đến phía sau lưng hai người nơi có từ trường yếu nhất, nhẹ nhàng điểm điểm, cảm giác được trạng thái vỡ vụn, liền giống như không có việc gì, rời đi.
Ures bò dậy, chịu đựng đau nhức trên đùi, rất muốn giơ súng bắn, nhưng lại sợ một kích không trúng. Như vậy, cái mệnh mà hắn vất vả lắm mới nhặt được về lại phải vứt bỏ, rốt cuộc đành cùng Phạm Kiện đỡ lẫn nhau, tập tễnh rời đi. Bọn họ tự nhiên không thể trở về như vậy, ít nhất phải đi chữa trị miệng vết thương trước.
“Bọn họ không dễ xử lý”, Lưu Dược vừa đi vừa tự hỏi các khả năng, hôm nay xác thật không thể giết người, nhưng đã hoàn toàn đắc tội hai quả bom hẹn giờ, chỉ sợ không thể dễ giải quyết như vậy.
Vân Mạt thực bình tĩnh: “Không có việc gì, muộn nhất là buổi chiều ngày mai, bọn họ sẽ sinh bệnh, hẳn sẽ ngừng nghỉ một đoạn thời gian rất dài.”
Lưu Dược nghiêng đầu, hướng nàng dựng lên một ngón tay cái: “Hôm nào dậy cho ta mấy cái huyệt vị kia nhé.”
“Được”.
“Ai, không phải đi trở về sao?” Lưu Dược lại hỏi.
“Trước đó không phải đã nói qua sao, ta dẫn ngươi đi gặp người đã hù dọa ngươi, ở đàng kia rồi!”, Vân Mạt vừa nói chuyện vừa ngồi xuống.