Lưu Dược sửng sốt một chút, theo ánh mắt nàng nhìn qua.
Bầu trời đêm đen nhánh, một cô gái mặc váy dài màu trắng phiêu phiêu mơ hồ chợt đi tới, da đầu hắn có hơi chút tê rần.
“Mẹ kiếp, chính là nàng, hù chết ông đây!”, âm thanh của Lưu Dược có hơi chút cao lên.
Không biết là do âm thanh của hắn quá lớn, hay là do nguyên nhân khác, nữ nhân kia ngẩng đầu lên.
Lưu Dược và nàng hai mặt nhìn nhau, sửng sốt ước chừng mười giây.
Thần sắc nàng hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt, khóe mắt rưng rưng, cảm giác như thiến nữ u hồn.
Lưu Dược theo bản năng xê dịch mông về phía sau.
Nữ nhân kia cũng giật mình, không nghĩ tới giờ này còn có thể gặp được người ở đây. Nàng hướng hai người gật gật đầu, xoay người liền phải rời đi.
Vân Mạt không có nhìn nàng, chỉ là đôi tay giao nhau đặt ở sau đầu, dựa vào lưng ghế, bộ dáng lầm bầm lầu bầu.
“Gian môn hiện ra màu xanh đậm, được quẻ Thiên Thủy Tụng, quan quỷ phát động, thế hào ở cung Cấn, lâm thiên ngục thêm quan khóa, tất chủ lao ngục, tốn công vô ích.”
Bước chân của nữ nhân kia lập tức khựng lại, bỗng chốc xoay người: “Ngươi nói cái gì?”
Vân Mạt chậm rãi quay đầu, nhìn nàng hỏi: “Tâm sự chút không?”
“Ngươi biết cái gì?”
Nữ nhân kia nhìn trên người bọn họ mặc quân phục của tân binh, do dự nửa ngày, rốt cuộc vòng lại.
“Ta đã từng gặp ngươi”, Vân Mạt buông cánh tay, tay phải thò vào trong túi quần.
Nữ nhân kia đứng ở trước mặt Vân Mạt, nhíu mày, đây rõ ràng là một cô gái, sau khi đến gần mới phát hiện, bên ngoài váy dài nàng có khoác một chiếc áo tối màu, bộ dáng giỏi giang, lưu loát, lúc này tuy rằng mỏi mệt, những vẫn lộ ra một tia xem kỹ.
“Trí nhớ của ta cũng không tồi, nhưng ta không nhớ rõ đã từng gặp qua ngươi”, nữ nhân kia cẩn thận nhìn nhìn Vân Mạt, sau đó nói.
Lưu Dược cũng nghiêng đầu, hướng về phía Vân Mạt nhướng lông mày bên trái, ý tứ thông qua ánh mắt biểu đạt ra: “Ngươi muốn lừa nàng sao?”
Vân Mạt không nhịn được bật cười, người này nàng thật đã gặp qua.
“Một tháng trước, ngươi đi qua nhà hàng Khắc Asim ở trên phố Hi Đức đúng không?” Vân Mạt hỏi.
Nàng đối với người có tướng mạo mâu thuẫn ấn tượng khắc rất sâu, lúc ấy, trong lời nói của nữ nhân kia có nhắc tới “Chết, DNA” tuy rằng chỉ gặp mặt một lần, nhưng nàng nhớ kỹ.
“Nhà hàng Khắc Asim?”
Lưu Dược đối với nhà hàng buộc hắn ăn vô số sâu kia ấn tượng cực kỳ khắc sâu, Vân Mạt nhắc tới hắn liền nhớ đến.
Nữ nhân kia đã đi qua nhiều địa phương, hiển nhiên không có ấn tượng gì, giữa thần thái vẫn lộ ra vẻ mê mang.
Vân Mạt nói tiếp: “Chúng ta lúc ấy vừa ăn cơm xong muốn ra cửa, ngươi thì đang gọi điện, ta mơ hồ nghe được mấy chữ. Như là “Tinh ngục”, “Tàn sát”, “Không phải nàng”, “Không tin sẽ chết”……”
Lưu Dược bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đùi: “Là ngươi sao.”
Hắn nhớ rõ, khi ra cửa còn theo tầm mắt của Vân Mạt nhìn thoáng qua, lúc ấy chỉ cảm thấy hành vi của nữ nhân kia có chút dị thường.
Nữ nhân nhìn hai người bọn họ, vẫn không có nhớ ra, nhưng nàng xác thật đã đi qua nhà hàng Khắc Asim, lúc ấy là có hẹn với người, sau đó người không tới liền rời đi.
Nàng gần đây xác thật gặp một chuyện lớn, mỗi ngày đều bôn tẩu khắp nơi, muốn giải quyết xong vấn đề này. Nếu Vân Mạt muốn nói chuyện, nói không chừng là đã biết một chút gì.
Nghĩ đến đây, nàng duỗi tay click mở trí não, điều ra danh thiếp: “Nhận thức một chút, ta tên Hisiba, luật sư nhận chức ở trong đại sứ quán của Liên Bang đóng tại Wolf……”
“Vân Mạt”
“Lưu Dược”
Hai người cũng lễ phép báo tên.
Lưu Dược nhìn danh thiếp thu được, hơi có chút nghi hoặc: “Luật sư?” Ở nơi này?
Phảng phất đã hiểu hắn muốn nói gì, Hisiba giải thích một chút: “Chồng của ta ban đầu là quan quân của căn cứ 2, năm nay vừa mới được điều đi, nơi này còn giữ lại một ít đồ của hắn, ta lại đây tìm một chút, vừa muốn đi liền đụng phải các ngươi.”
“Các ngươi không trở về sao?” Hisiba cũng rất giật mình, xem bộ dáng của bọn họ, hẳn là mới xuống từ trạm canh gác, quân doanh không có tự do như vậy.
“Đã xin phép”, Vân Mạt khẽ cười một tiếng.
Trên trí não nàng vừa mới hiện lên hai chữ do Lạc Mộ trả lời: “Đã biết”, cũng không rõ hơn phân nửa đêm hắn không đi ngủ mà lại đang làm cái gì.
Hisiba ngồi trong chốc lát, quay đầu hỏi Vân Mạt: “Sự tình ngươi vừa nói, là bởi vì nghe được cuộc gọi của ta nên đoán ra được sao?”
Vân Mạt lắc đầu: “Cũng không phải.”
Hisiba xoay người sang bên trái, Lưu Dược xoay người sang bên phải, trên một chiếc ghế dài có hai người đều đang nhìn Vân Mạt ở giữa.
Trong ánh mắt Hisiba lộ ra một tia mong đợi: “Ngươi đã biết cái gì?”