Nhiếp Câu Sanh liếc Vân Mạt, lại nhìn nhìn Liên Nghệ: “Các ngươi rốt cuộc đang đánh cái bí hiểm gì?”
Vân Mạt cười ha ha: “Không có gì, không có gì.”
Việc kia có thể nói ra sao? Liên giáo quan là người có thể khắc chế. Nhưng tính tình cẩu tử của Nhiếp Câu Sanh kia, nếu thẹn quá hóa giận thì làm sao bây giờ?
Nhiếp Câu Sanh chặn trước người nàng, vươn ngón trỏ cùng ngón giữa của tay phải, búng một cái trên trán nàng: “Băng……”
Vân Mạt “Tê” một tiếng, lui về phía sau một bước, tức giận trừng hắn: “Nhiếp đại……”
Bàn tay to của Liên Nghệ đã ấn ở trên vai phải của nàng, hắn đè thấp xuống, đôi mắt nhìn chung quanh ra hiệu, hiển nhiên không nghĩ bại lộ thân phận.
Vân Mạt nháy mắt đã hiểu, chữ “tá” nghẹn ở trong miệng, xoay một vòng, biến thành “Chú”.
Nhiếp Câu Sanh nheo con ngươi lại đầy nguy hiểm: “Ngươi kêu ta là gì?”
Vân Mạt nói gần nói xa: “Chúng ta đi sớm về sớm, buổi tối ta còn phải đi trực.”
Nhiếp Câu Sanh ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta đã nghe được.”
Vân Mạt: “Ngài khẳng định đã nghe lầm.”
Nhiếp Câu Sanh nương lúc nói chuyện, bàn chân dùng sức, đầu gối cong lên, cơ bắp trên đùi đã banh ra, chuẩn bị kim thiền thoát xác.
“Nhiếp đại…… ca…… Muốn đi chỗ nào thế?” Vân Mạt bắn tiền xu ra, bước chân vừa trượt, chặn lại đường đi của hắn.
Xem mặt đoán ý, chuẩn kỹ năng của thầy tướng.
Nếu ngay từ đầu nàng còn tưởng rằng hai người này có cái gì, hiện tại đã sớm nghỉ ngơi tâm tư.
Hai tên thẳng nam sắt thép, vừa rồi, nhất định là do quá tịch mịch.
Ánh mắt Liên Nghệ khẽ nhúc nhích: “Đi về trước rồi nói.”
Nhiếp Câu Sanh sửa sang lại cổ áo bị túm loạn, cà lơ phất phơ dẫn đường ở phía trước.
Ba người chân trước chân sau đi vào “Đêm Ngộ”, quán bar giàu có, đặc sắc ở địa phương này, sinh ý luôn tốt, trước sau như một, chưa đến lúc trời tối cũng đã ầm ĩ.
Mô hình ngọn lửa và đèn dầu lắc lắc kéo kéo, làm tăng thêm không ít náo nhiệt cho bầu không khí nơi đây, là một địa phương ồn ào náo động mà lại sung sướng.
Ánh đèn lầu một hơi tối, người trẻ tuổi ở bên nhau uống rượu, nói chuyện phiếm, khiêu vũ.
Ba người điệu thấp ngồi trên thang máy, đi đến khu VIP.
Nơi này cùng bên ngoài, giống như cách một tòa rãnh biển Mariana. Trang trí và cảnh sắc tự động thay đổi theo tâm ý, làm nơi này có vẻ phong cách mười phần.
Chuyển đến chỗ ngoặt, đổi một thang máy khác, ngừng lại ở một tầng lầu không tồn tại.
Nơi này, cảm giác duy nhất chính là trống trải. Cả tầng lầu không có bất luận vật che đậy gì, tầm nhìn rất tốt. Đứng ở chỗ này nhìn xuống, toàn bộ thành thị đều thu hết vào đáy mắt.
Liên Nghệ đi đến trước cửa căn phòng duy nhất, phân biệt vân tay và đồng tử……
“Tích…… thông qua xác nhận thân phận!” Cửa ở trước mặt bọn họ mở ra.
Vân Mạt rũ mắt, sắc mặt như thường.
“Đủ bình tĩnh a? Vào đi”, Nhiếp Câu Sanh cúi đầu châm thuốc nói.
“Muốn uống gì?”
Liên Nghệ mở cửa tủ ra? Quầy trữ đồ ở trong phòng rực rỡ muôn màu, để đầy các loại đồ ăn và đồ uống.
“Tùy tiện”, Vân Mạt nói.
Liên Nghệ lấy mấy bình rượu Bạch Tư, cũng không thèm nhìn liền ném lại về phía sau.
Cánh tay phải Nhiếp Câu Sanh vừa nhấc, vững vàng đón được.
Đều là quân nhân, ai cũng không cần chiếu cố ai, kỹ năng sinh hoạt cơ bản đều đạt điểm tối đa. Ba người theo như nhu cầu, rất nhanh liền thu thập một bàn.
Đồ ăn nhanh, đun nóng là có thể ăn.
“Bên kia có cái ly”, Nhiếp Câu Sanh lười nhác dựa người trên sô pha, sai sử Vân Mạt đi lấy ly uống rượu.
Trong ngăn tủ ở góc tường có một loạt ly cỡ lớn, mỗi một cái ước chừng phải 500ml.
Vân Mạt sửng sốt một chút, thấy thật sự không có lựa chọn khác, khóe miệng kéo kéo, cầm ba cái ra tới.
Rượu Bạch Tư số độ không cao lắm, nhưng đựng trong bát lớn 500ml lộ ra một cổ thô khoáng hào khí.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện.
“Cung ly một cái” Nhiếp Câu Sanh nói, “Đây mới là cảm giác uống rượu.”
Vân Mạt nhìn trộm Liên Nghệ, ở trước mặt vị này nói uống rượu, không chột dạ sao?
Liên Nghệ đã xắn tay áo lên, duỗi đũa đến mâm, cơ bắp rắn chắc mang theo sức mạnh, như là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất.
So sánh mà nói, Nhiếp Câu Sanh lại vô lại đến lợi hại, hai tay tùy ý kéo lên trên, tay áo treo đến chỗ khuỷu tay.
Liên Nghệ giơ chén rượu lên: “Đã thích ứng với căn cứ chưa?”
Vân Mạt thực tự nhiên cùng hắn chạm ly: “Cũng khá ổn.”
Nhiếp Câu Sanh ngồi, một tay kẹp tàn thuốc, một tay nắm chén rượu: “Ngươi không hỏi xem đây là chỗ nào sao?”
“Những thứ ta nên biết, ngài khẳng định sẽ nói. Ngài không nghĩ nói, ta hỏi cũng không hỏi được”, Vân Mạt trả lời.
Nhiếp Câu Sanh tạp miệng một chút. Cùng thằng nhãi này nói chuyện, không thua gì cùng cha mình nói chuyện, luôn cảm thấy trong lời nói có ẩn ý.
“Ngươi hiểu thật rõ.” Nhiếp Câu Sanh càng thêm tiếc nuối việc Vân Mạt không đi vào Liệp Báo.
Hắn di chuyển về phía Vân Mạt bên kia một chút, chuẩn bị thuyết phục nàng suy xét lại hướng phát triển cho tương lai.
Ánh mắt Liên Nghệ hơi hơi trầm xuống, nói một câu: “Đây là địa phương của Liệp Báo.”
Vân Mạt hiểu rõ. Liệp Báo = an toàn, huống hồ còn có một vị hacker toàn Liên Bang ở đây.
Nói cách khác, bọn họ ở chỗ này giao lưu cái gì cũng không xảy ra vấn đề lớn.
“Ngươi muốn đi hành tinh Cốc Cam?” Liên Nghệ hỏi.
Vân Mạt dừng đũa một chút, rũ mắt cười khẽ: “Đúng vậy.”
Nhiếp Câu Sanh thả chén rượu xuống, rít một hơi thuốc thật sâu: “Nhiệm vụ này vượt xa phạm vi năng lực của ngươi.”
Vân Mạt nhìn hắn nói: “Không, không có người nào khác so với ta càng thích hợp hơn.”
Liên Nghệ tựa hồ suy xét một khoảng thời gian khá dài, cuối cùng nói: “Lạc Mộ đã cho ta xem diễn tập của ngươi. Nhưng ta nghĩ ngươi đã hiểu, số liệu mà Liên Bang thu thập được chưa chắc đã đúng hoàn toàn, khả năng có tồn tại chênh lệch rất lớn với nhiệm vụ thật.”
Vân Mạt rất bình tĩnh: “Ta hiểu.”
Nhiếp Câu Sanh thu hồi vẻ lười nhác toàn thân kia, nhíu chặt mày nhìn nàng: “Dục tốc bất đạt, ngươi hiểu đi?”
Vân Mạt cười cười: “Cảm ơn Nhiếp đại tá, ta rất hiểu chính mình đang làm cái gì.”