Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 609 - Chương 609. Hằng Ngày ( Tấu Chương Khả Năng Có Độc )

Chương 609. Hằng ngày ( tấu chương khả năng có độc ) Chương 609. Hằng ngày ( tấu chương khả năng có độc )

Ba người một lần nữa ngồi xuống.

Mấy người đều là người trong bụng có thể chống thuyền, những gì nên làm chuẩn bị đều đã làm xong, lo lắng trước cũng vô dụng, chuyện này rất nhanh đã được lật qua.

Nhiếp Câu Sanh đứng lên, đi đến hòm giữ đồ tìm kiếm đồ ăn vặt.

Vân Mạt cúi đầu ăn uống.

Liên Nghệ ngồi ở đối diện, khuỷu tay phải tùy ý chống ở trên mặt bàn, giơ chiếc đũa nửa ngày không nhúc nhích.

Vân Mạt hình như có cảm giác, ngẩng đầu, hắn lập tức như không có việc gì chuyển hướng về phía đồ ăn bên cạnh.

“Rượu không tồi.”

Vân Mạt giơ cái ly lên trước mắt, quan sát màu sắc của rượu dưới ánh mặt trời.

Ông lão thích thu thập các màu rượu, nhưng phẩm rượu lại không tốt, Vân Mạt thường xuyên trộm đổi rượu mà ông trân quý đi ra ngoài, chọc cho ông dậm chân rít gào.

Nghĩ đến đây, khóe miệng nàng mang một tia cười, mặt mày cũng đi theo cong lên.

Nhiếp Câu Sanh đứng ở cách đó không xa, nhướng mày nhìn phản quang trên pha lê.

Ngay khi Vân Mạt nhếch môi, đôi mắt như băng tuyết của Liên Nghệ cũng chợt tan chảy, mang theo chút ấm áp.

Vân Mạt nhìn cái ly một lát, vừa nhấc đầu, đúng lúc đụng phải tầm mắt Liên Nghệ.

Biểu tình của nàng lộ ra ngoài ý muốn, nhướng mày ý bảo “Có việc sao?”

Liên Nghệ chậm rãi nhếch khóe môi.

Nhiếp Câu Sanh không nhìn được nữa, hắn sắp chua chết rồi.

“Phanh”, một đĩa quả khô bị đập xuống giữa bàn.

“Sao thế?” Liên Nghệ ghét bỏ nhìn hắn, thần sắc bình tĩnh tự giữ.

Nhiếp Câu Sanh nghĩ thầm, cây vạn tuế ngàn năm thật vất vả mới nở hoa, nhưng người kia lại là kẻ có mắt như mù, cả đầu chỉ có mẫu tinh.

Vốn dĩ định giúp người anh em nhà mình, nhưng nhìn biểu tình kia?! Đây là ghét bỏ hắn?!

Mẹ kiếp! Hoàng đế còn chưa gấp, thái giám như hắn gấp cái gì?

A, phủi phui, thái giám cái gì!

Vân Mạt ở trong chớp mắt khi hắn lại đây, đã dẫm chân lên trên ghế dựa dịch sang bên cạnh nửa thước.

Nhiếp Câu Sanh:……bị ghét bỏ gấp đôi.

Tròng mắt Nhiếp Câu Sanh xoay chuyển, ác liệt xê dịch đến bên cạnh Vân Mạt.

Vân Mạt vừa muốn dịch ghế dựa ra xa, tay hắn đã ấn ở trên tay ghế: “Như thế nào? Ghét ta?”

Vân Mạt cười tủm tỉm nói: “Sao có thể chứ, đồ ăn cách quá xa, ta không với tới.”

“Phải không?” Nhiếp Câu Sanh ngoài cười nhưng trong không cười.

Lúc này, Liên Nghệ đã đẩy cái đĩa mà nàng nói về giữa một chút.

Vân Mạt và Nhiếp Câu Sanh:…… Thật mẹ nó! Độc thân là bằng thực lực!

“Nhiếp đại tá không ăn sao?” Vân Mạt hỏi.

Nhiếp Câu Sanh cười đầy bỉ ổi, “Cùm cụp” châm một điếu thuốc, thổi vòng khói nói: “Tin tức vừa rồi thực đáng giá đi.”

Vân Mạt lập tức đáp lại: “Vạn lượng vàng cũng khó cầu, vô cùng cảm kích.”

Nhiếp Câu Sanh nói: “Không nghĩ tới cảm ơn chúng ta sao?”

Vân Mạt lập tức cảnh giác: “Người ta nói, đại ân không lời nào cảm tạ hết được.”

Nhiếp Câu Sanh “Sách” một tiếng: “Phải không? Hiện tại nhờ ngươi giúp một chút, coi như hồi báo của ngươi, như thế nào?”

Vân Mạt cứng họng, thử thăm dò: “Không vi phạm pháp luật và đạo đức?”

“Phi, ngươi coi ông đây là loại người nào hả?”, Nhiếp Câu Sanh mắng nàng.

“Vậy mời ngài nói” Vân Mạt lập tức ngồi thẳng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chờ hắn.

“Kỳ thật cũng không có đại sự gì? Chỉ muốn nhờ ngươi tính một quẻ”, Nhiếp Câu Sanh nói: “Miễn phí!”

“Được”, Vân Mạt vừa nghe là điều kiện này, sảng khoái đáp ứng, cũng móc tiền xu từ trong túi ra.

“Tính cái gì?” Nàng hỏi.

Nhiếp Câu Sanh bắn tàn thuốc, chậm rãi nói: “Tính cái khác không thú vị, tính chuyện tình cảm đi.”

“Ném sáu lần”, Vân Mạt đẩy tiền xu qua.

Nhiếp Câu Sanh lắc lắc ngón tay, lại đẩy tiền xu đến trước mặt Liên Nghệ.

“Ta muốn biết hắn.”

Ngón tay Liên Nghệ hơi khựng một chút, vừa định phản bác, Vân Mạt đã nói: “Thực xin lỗi? Liên giáo quan không tính được.”

“Hả?” Hai người đồng thời ngẩng đầu lên.

Lần trước từ tinh cầu Gliese trở về, Vân Mạt đã từng bị vấp ngã ở trên quẻ tượng của Liên Nghệ, đã hiểu đây là một bug, sao có thể để hắn đập chiêu bài của chính mình.

“Vì sao?” Nhiếp Câu Sanh hỏi.

“Thiên cơ không thể tiết lộ”.

Vân Mạt đi bộ qua, thu tiền xu trở về, Liên Nghệ có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm, lại cũng đồng thời có chút tiếc nuối.

“Còn muốn tính không? Ta có thể giúp ngài tính một chút”, Vân Mạt nói.

Nhiếp Câu Sanh tự nhiên không nghĩ tính cho chính mình, một tên độc thân có cái gì hay mà tính.

“Miễn phí đó nha”, Vân Mạt cường điệu.

Đối với Cẩu Thặng vắt cổ chày ra nước, chiếm tiện nghi như vậy vẫn là rất có lực hấp dẫn. Huống chi, chỉ là tính tình cảm mà thôi, cũng không bị lột da.

“Vứt sáu lần?” Nhiếp Câu Sanh hỏi.

“Đúng vậy”? Vân Mạt gật đầu.

Đây vẫn là lần đầu tiên Nhiếp Câu Sanh chính thức tiếp xúc với ba đồng tiền xu này. Ở trong tay nàng đã hơn một năm, mấy đồng tiền xu này đã thấm vào không ít linh khí, sờ lên có loại tâm cảnh bình thản.

Nhiếp Câu Sanh không nhịn được liếc mắt nhìn Vân Mạt một cái.

“Leng keng leng keng”, âm thanh thanh thúy vang lên ở trên mặt bàn.

Vân Mạt giải cũng rất nhanh: “Quẻ Thủy Sơn Kiển thay đổi thành quẻ Lôi Phong Hằng, nguyên thần tuất thổ làm quan quỷ mộ kho, hóa ra hào và thế hào cùng……”

“Nhiếp đại tá tính tình ác liệt……”

Nhiếp Câu Sanh trừng mắt nhìn nàng một cái, Vân Mạt lập tức sửa miệng: “Nói sai nói sai, Nhiếp đại tá hành xử khác người, người ngoài sẽ cảm thấy khó tiếp cận, cho nên duyên phận là thanh mai trúc mã, lâu ngày sinh tình, có câu nói rất phù hợp là: miệng chê mà thân thể thành thật……”

Liên Nghệ nghe nghe, liền cảm thấy không thích hợp.

Cái gì thanh mai trúc mã? Cái gì miệng chê mà thân thể thành thật…… Đây lại là ám chỉ sao?

Đôi mắt Nhiếp Câu Sanh cũng đi theo mị lên, “Ngươi có phải có ẩn ý gì hay không?”

“Không có”, Vân Mạt vô tội buông tay: “Quẻ tượng chính là như vậy, chỉ là đại khái, không thể tùy ý liên tưởng.”

Liên Nghệ đứng lên: “Đừng cả ngày suy nghĩ miên man.”

Vân Mạt bừng tỉnh đại ngộ, chạy nhanh bổ sung một câu: “Đại tá mệnh cách thực tốt, sẽ con trai con gái song toàn.”

“Thế mới giống nói tiếng người”. Nhiếp Câu Sanh bĩu môi, không có hứng thú gì.

Ba người trầm mặc xuống, từng người xử lý sự tình của chính mình.

Liên Nghệ hỏi nàng: “Tình huống Tư Phụ Văn như thế nào?”

Lúc này, đám người Hoắc Xuyên vừa mới kết thúc huấn luyện nước sôi lửa bỏng, thay phiên phát tin tức cho nàng.

Vân Mạt một bên lật xem lịch sử trò chuyện trong nhóm, một bên trả lời: “Ta mới tới hôm qua, còn chưa có nhìn thấy người.”

Liên Nghệ nói: “Quỹ Krish làm rất lớn, ở thị trường nguồn năng lượng bên Wolf này có không ít hạng mục, Tư Phụ Văn là một con cá không an phận trong đầm nước.”

Vân Mạt đã hiểu, tựa hồ cũng biết nguyên nhân bọn họ xuất hiện ở chỗ này.

Hàn huyên trong chốc lát, thời gian đã không sai biệt lắm.

Vân Mạt giơ tay, đang muốn nhìn thời gian, trí não thu được một tin tức, người gởi tin lại có thể là Nhiếp Câu Sanh.

Còn chưa có click mở, chỉ thấy tiêu đề: “Kyobo xuất hiện ở công ty nguồn năng lượng Wolf, tuyên bố công ty này sẽ tiến hành hợp tác sâu cùng Liên Bang ở trên nhiều phương diện.”

Vân Mạt thuận tay trả lời: “Tốt”.

Nhiếp Câu Sanh ngừng gửi thông tin, đi tới hỏi nàng: “Cái gì “Tốt”?”

Vẻ mặt Vân Mạt đạm nhiên: “Ta cho rằng, ngài đang truyền đạt bối cảnh của Tư Phụ Văn, cùng quan hệ xã hội của hắn cho ta.”

Nhiếp Câu Sanh tán thưởng chụp đầu nàng: “Đầu óc quả nhiên rất nhanh.”

Liên Nghệ kéo cửa ra: “Sự tình trên người hắn rất nhiều, lưu ý hắn, cũng chú ý an toàn của chính mình.”

Vân Mạt đáp ứng một tiếng “Được”, sau đó đi ra khỏi tòa nhà nơi phố xá sầm uất này.

Bình Luận (0)
Comment