Mạc Mặc cũng đi theo thúc giục: “Rốt cuộc là con bài gì? Đánh ra đi!”
Vân Mạt ‘sách’ một tiếng: “Các ngươi sợ không phải đã quên chính mình tới làm cái gì đi?”
“Ách”, mấy người tức khắc sờ sờ mũi, có hơi chút xấu hổ, nhập diễn quá sâu, tổng cảm thấy chính mình đang làm một nhiệm vụ rất quan trọng, cần phải đòi được tiền về bằng được, đã quên mất việc ngươi đang diễn kịch.
“Diễn kịch?” Vân Mạt cong môi: “Đương nhiên không.”
Hoắc Xuyên cũng nghiêng mắt nhìn lại đây: “Đừng nhử nữa.”
Vân Mạt nói: “Sở dĩ muốn hầm lại thịt, là bởi vì việc này hữu hiệu.”
“Cái gì là hòn đá tảng chống đỡ quỹ khai thác mỏ đế quốc ngân hà? Tài chính hàng năm của hắn là từ đâu tới đây, các ngươi có biết không?”
Mạc Mặc điểm điểm quang não: “Là mấy hành tinh nguồn năng lượng của Liên Bang, Alpha, Sharia sau khi bán nguồn năng lượng liền giao nộp quỹ, nói trắng ra là có hơi giống với nộp thuế.”
“Không sai”, Vân Mạt gật đầu, “tinh vực sở dĩ chịu nộp lên, là bởi vì tiền sẽ được trợ cấp đến địa phương khác, hơn nữa, đế quốc ngân hà từ lâu tới nay đã hình thành chế độ……”
“Sau đó thì sao?” Lâm Phàm Thành hỏi.
Vân Mạt chỉ vào tin tức lăn lộn trên quang não: “Gần đây cục diện bắt đầu khẩn trương, cọ xát giữa các tinh vực liên tiếp thăng cấp, hội nghị đế quốc không hề có biện pháp, lực ảnh hưởng rõ ràng bị hạ xuống. Liên Bang chỉ sợ đã sớm nghĩ đến việc không giao nộp các loại thuế phí nữa, không nghĩ mang theo các em trai đi chơi.”
Hoắc Xuyên hiểu được: “Cho nên, nếu hiện tại nháo lớn, vừa lúc cho Liên Bang một lý do từ chối nộp phí cho quỹ nguồn năng lượng.”
“Đúng đúng”, Mạc Mặc cũng hiểu ra: “Liên Bang mà mở đầu, Alpha cùng Sharia nhất định sẽ đi theo.”
“Đây là lời ngươi nói, lão đại cùng lão nhị đánh nhau, lão tam bị thương đi?”
“Chúng ta mạnh mẽ dỗi hành tinh Cốc Cam một lần, đoạn rớt con bò sữa đẻ ra tiền của quỹ hội đế quốc ngân hà……”
Vân Mạt gật gật đầu: “Sự tình sau khi lên men, tự nhiên sẽ có người sốt ruột. Chuyện này sẽ nói cho thế nhân, tín nhiệm là thứ không thể tùy tiện phá hư, hậu quả rất nghiêm trọng.”
Lâm Phàm Thành hưng phấn lên: “Cho nên, việc chúng ta phải làm, chính là nghĩ cách nháo cho thật lớn.”
Đôi mắt hẹp dài của Bộ Diên lóe sáng: “Càng lớn càng tốt.”
Lambert có chút thán phục: “Ám độ trần thương, một hòn đá ném hai con chim.”
Mặt ngoài là đòi tiền, lại đồng thời quang minh chính đại sưu tập tin tức tình báo.
“Làm như thế nào?”
……
Đòi tiền sao, đương nhiên cần phải hùng hổ, nháo đến cho mọi nhà đều biết, cho dù ở trên thực chất không uy hiếp được đối phương, cũng phải ở trên dư luận áp đảo đối phương.
Rốt cuộc muốn kinh doanh tốt vẫn cần phải chú ý đến thanh danh.
Cửa công ty ủy thác Bell, có hai vị khách không mời mà đến.
Cô gái nhỏ trắng nõn, cao gầy, nhìn qua cảm giác rất không tồn tại, nam nhân kia lại toàn thân khí phái, vào cửa liền trực tiếp yêu cầu gặp chủ tịch.
Trong một căn phòng xa hoa nằm trong tòa tháp A cao trăm tầng ở thành phố Phù Tháp, một nam nhân khuôn mặt màu da cam đang lười biếng lật xem văn kiện. Tuổi tác của hắn không nhỏ, trong ánh mắt lại lóe duệ quang không dung bỏ qua.
“Hắn tự xưng là tổng tài của Star-Carrier, muốn giúp chúng ta đòi lại khoản trợ cấp bị khất nợ.” Một nữ trợ lý trẻ tuổi đứng ở trước bàn cung kính hội báo.
“A? Còn có thể đòi sao?”
Nữ trợ lý cẩn thận trả lời: “Khoa Ni tiên sinh, nghe nói bọn họ mới từ chỗ công ty nguồn năng lượng lại đây? Là khách nhân của gia tộc Kossa.”
Nam nhân kia lầm bầm lầu bầu: “Gia tộc Kossa gần đây thực nhàn sao? Sao lại đi quản những việc này.”
Nữ trợ lý hiển nhiên là một người có năng lực thập phần xuất chúng, Phù Tháp cũng không quá rộng, hơn nữa Hoắc Xuyên thập phần rêu rao, không quá nửa ngày đã tạo ra oanh động không nhỏ. Nàng tiếp tục nói: “Ta đã hỏi thăm sự tình của bọn họ một chút, còn tính là thông minh, biết một cây chẳng chống vững được nhà, cho nên tính toán tập hợp lực lượng các chủ nợ, cùng nhau tạo áp lực cho công ty nguồn năng lượng.”
Khoa Ni rũ mắt: “2%, ngươi trực tiếp đi bàn bạc đi, nếu đòi được trợ cấp thì trích cho bọn hắn 2%”.
Thái độ này là thái độ của không ít chủ nợ ở hành tinh Cốc Cam.
Không tin, không muốn lãng phí thời gian, nhưng cũng sẽ không từ bỏ cơ hội đưa tới cửa.
Cho nên vẫn sẽ rất phối hợp, nhưng không có quá coi trọng.
Nhưng đã đủ rồi, Vân Mạt nắm được bằng chứng về khoản nợ phải đòi, sau khi cùng bọn họ hẹn xong thời gian tổ chức hội nghị chủ nợ, liền cùng Hoắc Xuyên xoay người rời đi.
Đồng dạng sự tình, phát sinh ở rất nhiều địa phương.
Hơn hai mươi chiếc siêu xe xa hoa, vàng óng du tẩu ở trên thành phố ngầm, hấp dẫn vô số tầm mắt.
Bọn họ ngoại trừ quấy rầy, a không, trợ giúp chủ nợ, còn thay phiên đi tìm các bên có tham dự hạng mục năm ấy.
Không biết từ chỗ nào tìm được xe, thân xe sơn khẩu hiệu chữ đen nền trắng, du tẩu ở đầu đường cuối ngõ: “Công ty khai thác mỏ vô lương, trả tiền nợ cho ta! Quỹ đế quốc vô lương, trả tiền mồ hôi nước mắt cho ta!”
Mặt khác, Hoắc Xuyên còn tiêu tiền mua mấy công ty truyền thông địa phương, tuyên truyền bốn phía trên mạng.
Truyền thông không phối hợp, không có việc gì, Vân Mạt đánh cờ hiệu Akbar, Hoắc Xuyên trực tiếp ném tiền trở thành cổ đông……
Trong lúc nhất thời, khoản nợ năm xưa của công ty nguồn năng lượng hành tinh Cốc Cam, lại một lần nữa xôn xao lên.
Không đến hai ngày, nhóm người này đã “nổi tiếng” khắp thành phố Phù Tháp và khu thành phố ngầm.
Mọi người mỗi ngày đều thảo luận, đề tài từ chiến tranh, tiểu tam, đứa nhỏ, đến nghị luận hôm nay lại có bao nhiêu người bị tìm tới cửa, ứng đối như thế nào, bao nhiêu người đáp ứng tham dự……