Cùng theo tới còn có đám người Hoắc Xuyên cùng Bộ Diên, bọn họ bố cục ở địa phương xa hơn, hình thành một góc độ hoàn mỹ, trước sau khống chế đối phương ở trong phạm vi ngắm bắn.
Trí não chấn động, tin tức của Akbar bắn ra tới. Vân Mạt cúi đầu cười khẽ, thật đúng là duyên phận, bọn họ đã tiếp cận bên cạnh đại bản doanh của gia tộc Kossa, cách phạm vi tiến vào trong vòng phòng ngự ước chừng còn có 5 đơn vị tiêu chuẩn.
“Đi!” Vân Mạt ở trong kênh liên lạc thấp giọng nói một chút.
Ẩn thân phù là không tồi, nhưng cũng chỉ có thể nghe nhìn lẫn lộn, mơ hồ cảm giác tồn tại của bên ta, ở trước hệ thống phòng ngự của gia tộc Kossa có thể so với Trung Ương tinh, thì vẫn không đủ xem.
Hoắc Xuyên nghe được nhắc nhở của nàng, dưới chân đã dẫm lên nguồn năng lượng, chuẩn bị rút lui về phía sau, trong miệng thuận tiện hỏi: “Làm sao vậy?”
Vân Mạt bỗng nhiên có loại cảm giác da đầu tê dại lạnh lẽo, lông tơ đều đi theo dựng lên: “Trước đừng nhúc nhích”.
Mấy người kia cách khá xa, vị trí còn tính là ẩn nấp, không tới gần thì vấn đề không lớn.
Nhưng chính nàng thì sao?
Ánh mắt của vị sinh vật máy móc kia đỏ ửng, đã nhìn về phương hướng bên này, pháo ống trong tay lóe hồng quang.
Đồng tử Vân Mạt hơi co lại, vừa mở cửa xe ra liền nhào lộn một cái, lấy tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời nhảy đi ra ngoài.
Phía sau “Oanh” một tiếng, ánh lửa đầy trời, chiếc xe huyền phù kia bị dòng khí bắn vọt lên giữa không trung, quay cuồng tạc nứt.
“Vân Mạt!”
Ngực Hoắc Xuyên lập tức liền lạnh, vành mắt đỏ ửng, gào rống, không kịp suy nghĩ xông tới, bị Bộ Diên hung hăng kéo lại: “Nàng đã tránh được, chờ một chút!”
Hoắc Xuyên hung hăng đẩy hắn một phen, cánh tay hoảng loạn run lên, đôi môi run rẩy không ngừng hỏi trong kênh liên lạc: “Vân Mạt, Vân Mạt……”
Khoảng cách gần như vậy, thân thể là máu thịt, dù cho may mắn không có trực tiếp bị bắn trúng, cũng tuyệt đối phải vứt bỏ nửa cái mạng.
Vân Mạt bị ném đi ở trong đất rừng, quỳ rạp trên mặt đất nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, kim cương phù trên cánh tay gần như vỡ vụn toàn bộ, nhưng cũng may không có đại sự gì.
“Ta không có việc gì, các ngươi đừng nhúc nhích.” Vân Mạt nghe được Hoắc Xuyên nôn nóng, nói một câu trấn an.
Sinh vật máy móc ở nơi xa kia, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, du tẩu quanh đây, gần như kéo ra tàn ảnh.
Mấu chốt nhất chính là, trên mặt đất ban đầu yên tĩnh bỗng nhiên lại bò lên mấy con.
Đây là từ chỗ nào ra tới? Mấy thân hình cao lớn kia đã vượt qua độ cao của nhân loại, nói hắn là cơ giáp hình người có lẽ càng thích hợp hơn.
“Đi trước đi! Tìm Lạc thượng tá, đến vị trí NB23M25 tiếp ứng ta! Mau!” Vân Mạt dùng tay chắn ánh sáng, ngón tay nhanh chóng gõ mệnh lệnh vào trong nhóm.
Nơi này không thể ở lâu, càng lưu lại càng nguy hiểm.
Hoắc Xuyên đạp chân lên nguồn năng lượng, không chỉ không đi, còn ‘oanh’ một tiếng lái qua đây, lấy tốc độ cực nhanh nhằm vào sinh vật máy móc kia.
Cách làm của Bộ Diên không có sai biệt với Hoắc Xuyên.
Viện binh, một người đi tìm là được. Sức chiến đấu của Hồng Ninh không tốt, bọn họ để lại hắn đi tìm viện binh. Ánh mắt Hồng Ninh kiên định, lái xe bay nhanh về phía màn đen.
Động tĩnh trong xe hấp dẫn một bộ phận sinh vật máy móc, “Oanh” “Oanh” “Oanh”, tiếng súng bắn ra như đánh chuột đất.
Đám người Hoắc Xuyên cùng Bộ Diên gian nan tránh né.
Vân Mạt lại nhân cơ hội chụp cho chính mình một tấm ẩn thân phù, chồng thêm thần hành phù, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới vị trí kho hàng.
Ngay khi vừa tới, tinh thần lực đảo qua, nàng cảm giác được cơ giáp!
Tuy không có quyền hạn thao tác cơ giáp, nhưng có thể tiếp xúc đến cũng đủ làm cho nàng thở dốc.
Năm sinh vật máy móc xoay phía dưới, phân chia bốn phương hướng vây đổ.
Vân Mạt vứt hai tấm phù con rối ra, ngoài một đài cơ giáp, còn có một chiếc ô tô, đây là cực hạn mà nàng có thể khống chế được.
Nàng tránh ở phía sau cây cột, ở trước khi đối phương nhận thấy được nàng, bỗng nhiên giơ tay phải lên, năm ngón tay bay nhanh véo động.
Cơ giáp động. Bộ cơ giáp không người kia, gian nan mà lại thong thả giơ cánh tay phải lên, vũ khí trên tay cùm cụp cắt, “Oanh”, súng trái phá bắn về phía truy binh đang lao đến, nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của các sinh vật máy móc.
Thao tác viễn trình, yêu cầu bảo trì ở trong khoảng cách nhất định.
Đồng thời với thao tác cơ giáp đối chiến, còn phải khống chế ô tô gây nhiễu loạn động tác của đối phương, tinh thần lực giảm xuống lợi hại, mồ hôi tích táp chảy xuống nơi huyệt thái dương của Vân Mạt.
Bốn sinh vật máy móc ở phía sau tuy rằng tứ chi cường hãn, nhưng động tác lại cứng đờ, ở trước mặt cơ giáp chân chính, đặc biệt là còn có vài chiếc xe quấy nhiễu, hơn nữa vũ khí cận chiến của Liên Bang cường hãn, bọn họ cuối cùng cũng bị đánh ngã.
Khung máy móc tỏa ra ánh sáng xanh, quăng ngã trên mặt đất.
Trong đầu Vân Mạt cũng một mảnh trống rỗng, nhưng nàng đã nhìn ra, bốn sinh vật máy móc kia, là bị người sinh vật máy móc đầu tiên kia khống chế.
Không quản có dùng được hay không, nhưng nàng cần thiết phải thử xem.
Vân Mạt nhắm mắt lại, nín thở ngưng khí, vứt hết thảy tạp niệm, hoa khai ngón tay, rút cạn toàn bộ tinh thần lực, ngưng tụ ra một tấm huyết phù màu đỏ tươi.
Sinh vật máy móc kia dùng thế sét đánh không kịp bưng tai vọt lại đây.
Vân Mạt đứng ở nơi đó, như cây tùng thẳng tắp, hai bàn tay đột nhiên đẩy ra ngoài: “Tru tà!”
Huyết phù đánh vào ngực đối phương, sương đen nồng đậm trên đỉnh đầu của hắn tan đi một ít, trong óc trong nháy mắt thanh minh.
Vân Mạt bước theo ngũ hành bước, tiến đến gần, hai ngón tay chống lên trán hắn: “Tru tà!”
Sinh vật máy móc run rẩy, hắn là ai? Hắn đang ở đâu?
“Tru tà!”
Hoắc Xuyên “Kẽo kẹt” ngừng xe, “Bang” một quyền đấm lên đầu của hắn.
“Vô dụng”.
Vân Mạt hơi lung lay một chút, Hoắc Xuyên xông về phía trước một bước ôm lấy nàng, Bộ Diên cùng Lambert cũng khiêng súng vọt lại đây.
Ba đầu súng chống trên trán của sinh vật máy móc.
“Trước đừng nhúc nhích”, Vân Mạt quơ quơ đầu nói, “Hắn có hơi chút quen mắt”
“Thiếu tá Davis”, Lambert nhận ra được.
Đây là nhân vật mục tiêu hàng đầu của bọn họ, tại sao lại như vậy?
“Trong thân thể hắn hẳn là có chip khống chế, trước dẫn hắn đi!” Vân Mạt nói.
Bốn người sấn lúc Davis hoảng thần, Hoắc Xuyên đã đem dây thừng cùng loại với trước đây dùng cho La Viễn Xung, trói chặt hắn lại, ném lên xe rời đi.
Không biết đối phương là quá mức tự tin, hay là bên này quá xa, đánh nhau lớn như vậy, lại có thể không có người đến đây tiếp viện.
Lạc Mộ tiếp ứng cũng tới, chiếc xe hữu kinh vô hiểm về tới khách sạn.