Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 638 - Chương 638. Lợi Nhuận Kếch Xù Ngành Sản Xuất 1

Chương 638. Lợi nhuận kếch xù ngành sản xuất 1 Chương 638. Lợi nhuận kếch xù ngành sản xuất 1

Nghi thức nhận huân chương được định ở 5 ngày sau.

Đám người Vân Mạt trở thành các binh lính xưa nay chưa từng có trong căn cứ, chưa được trao quân hàm đã được nhận huân chương, hơn nữa còn là trao huân chương quy mô lớn như vậy.

Nghi thức trao huân chương được cử hành ở sân huấn luyện lộ thiên Quốc Tân Quán, cũng là phụ cận nơi cư trú của Tư Phụ Văn, trung tâm cư trú của người bộ ngoại giao Liên Bang ở Wolf.

Trên vách tường treo cờ ngôi sao Liên Bang, bố trí trang nghiêm, túc mục, Vân Mạt ở chỗ này, gặp được không ít khuôn mặt mới chỉ được nhìn thấy ở trên Tinh Võng.

Mỗi một tinh cầu mà Liên Bang đóng quân, đều có một vị bộ trưởng quốc phòng, bộ trưởng quốc phòng trú tại Wolf chính là trung tướng Ngói Liệt.

Ngói Liệt đứng ở vị trí chính giữa, lấy hắn làm trung tâm hướng ra ngoài xếp hàng theo thứ tự quân hàm từ cao đến thấp.

“Một đường xuyên thấu qua ánh rạng đông, chúng ta hướng đến gì”

“Cờ ngôi sao của ai, mạo một đêm lửa đạn”

“Đạn dược rầm rầm rung động, mẫu tinh bình yên vô sự, ta yêu quê nhà của chúng ta”

“Vì Liên Bang, chúng ta thẳng tiến không lùi……”

Theo tinh vực ca của Liên Bang tấu vang, mọi người cũng bảo trì an tĩnh.

Tiếng ca dừng lại, lấy Vân Mạt đi đầu, một hàng hơn một trăm tân binh, mặc quân lễ phục mới tinh, chỉnh tề nện bước đi tới từ nơi xa.

Ngói Liệt đi đầu vỗ tay, quan quân khác cũng mặt mang mỉm cười nhìn bọn họ vỗ tay.

Vân Mạt dừng bước chân, gót chân dựa vào nhau, mắt nhìn thẳng, lưu loát giơ tay phải lên, làm quân lễ.

Rốt cuộc đã gặp được trung tướng Ngói Liệt.

Vân Phong trước đó đã từng nói qua, nếu muốn mua được “Gavag”, thì phải nghĩ cách tiếp cận bộ trưởng quốc phòng.

Trên thực tế, Gavag là thuộc về chính phủ Wolf. Mà Liên Bang, lại ở giữa năm thế lực lớn ở Wolf duy trì sự cân bằng vi diệu.

Vân Mạt không tiếp xúc được với bộ trưởng quốc phòng của chính phủ Wolf, như vậy vị trung tướng Ngói Liệt của Liên Bang này có lẽ chính là một con đường nhanh và tiện nhất.

Trước đó cũng đã ở trên Tinh Võng tìm hiểu lý lịch của vị Ngói Liệt này.

Người này nhìn qua hơi béo, khi cười rộ lên mang theo hàm hậu cùng chính khí. Nhưng tục ngữ nói, mũi như mỏ diều hâu nhòm miệng. Hơn nữa xương gò má trũng, cằm ngắn nhỏ……xem về tướng mạo, người này —— thích gom tiền.

Lại nhìn tài vận bàng bạc trên người hắn, hắn tất nhiên đã tích lũy được một số tài phú lớn.

Chỉ sợ ở dưới lớp ngụy trang mà ngoại giới cho rằng trung hậu, chất phác, cẩn trọng kia, hắn càng có một mặt không muốn người khác biết.

Trên mặt Vân Mạt bất động thanh sắc, duy trì sự nghiêm túc cùng bình tĩnh.

“…Cảm tạ các ngươi đã cống hiến cùng nguyện trung thành với liên bang. Ta thập phần vinh hạnh đại biểu quân bộ, phát huân chương cánh bạc cho các ngươi.”

Huân chương cánh bạc, lấy màu bạc, màu xanh là chủ, trang bị tinh đấu, con sông, ngọn núi, đóa hoa. Thống nhất đeo lên bên trái ngực, là một phần vinh dự cực cao.

Ở bên trong tiếng ca nhiệt huyết, túc mục, trung tướng Ngói Liệt tự mình phát huân chương cánh bạc đến trên tay bọn họ.

Lưu Dược đứng ở vị trí khá xa xem lễ, Quả thực đã ghen muốn chết.

Quân lễ phục vừa soái vừa khốc, không phải nói bừa.

Bốn đội binh lính kia đón ánh sáng, bóng của vành nón đổ xuống che một nửa khuôn mặt, chỉ nhìn thấy chiếc cằm kiên nghị, quân lễ phục thẳng thắn, ngay cả con gà yếu đuối Hồng Ninh, cũng có dáng người cao dài.

Lưu Dược bắt lấy quần, trong miệng lẩm bẩm. Vì cạnh tranh danh ngạch xem lễ với đối thủ trong toàn bộ căn cứ, hắn đã phải trả giá bằng ba tháng liên tục đi thu thập ngỗng.

Ngẫm lại tương lai mỗi ngày phải cùng đám súc sinh kia đấu trí đấu dũng, hiện tại còn nhìn các người anh em đeo huân chương, liền cảm thấy vô cùng chua xót.

Sau khi trao quân hàm liền có thể rời đi, Vân Mạt tạm dừng bước chân, nhìn bóng dáng Ngói Liệt đi xa, cân nhắc xem nên tìm lý do gì tiếp xúc một chút.

Hồng Ninh từ phía sau đuổi theo: “Vân Mạt.”

Vân Mạt quay lại nhìn thấy Hồng Ninh cầm một chồng thư mời trên tay, nền đen viền bạc, thập phần chú ý.

“Đây là cái gì?” Vân Mạt hỏi.

“Sở Tử Mạc đưa, mời chúng ta tham gia yến hội.”

Hồng Ninh nghĩ đến bộ dáng rối rắm của Sở Tử Mạc kia, liền cảm thấy buồn cười.

“Sao ngươi không tự đưa?” Hồng Ninh hỏi hắn.

Sở Tử Mạc đã vỗ thư mời vào trên tay hắn: “Thích đi thì đi.”

Hồng Ninh cũng không ngại, người này biệt nữu, cũng không phải ngày một ngày hai.

Vân Mạt tiếp nhận, thời gian là hai giờ chiều, địa điểm ngay gần đây…

Sở Tử Mạc không phải ‘độc’ bình thường, dù đã cùng nhau đi chấp hành nhiệm vụ, nhưng người có thể cùng hắn nói chuyện ngoài thời gian làm nhiệm vụ, hoặc là nói, có thể được hắn ghé con mắt nhìn, cũng không có mấy ai.

Dù chính hắn đã đưa tới cửa, nhưng phỏng chừng người đồng ý đến chỉ nằm trong một bàn tay.

Dù Hồng Ninh nhân duyên tốt, nhưng thư mời vẫn còn thừa một đống thật dày, hắn có hơi chút khó xử.

“Cho ta đi, ta đi đưa”.

Vân Mạt nói xong, tiếp đón một tiếng trong nhóm chat, nháy mắt liền có người lại đây nhận…

Bình Luận (0)
Comment